Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 935: Tôi không muốn đi



“Đúng vậy, tôi cũng nên làm điều gì đó.” Tư Hải Minh thu lại ánh mắt, đôi môi ghé sát lên mái tóc Đào Anh Thy: “Em cảm thấy tôi nên làm như thể nào? Hả?”

Bàn tay trên mặt vẫn còn che lại, rõ ràng là không cân Đào Anh Thy phải trả lời, sự uy hiếp này, chính là lời báo hiệu của cái chết đang cận kê!

“Ưm..” Đào Anh Thy kêu lên như tiếng con môi rên rỉ, nước mắt càng tuôn nhiều hơn.

Hai bàn tay giơ lên năm lấy bắp tay Tư Hải Minh, ngón tay bám chặt lấy nhưng lại run lên bần bật.

“Chúng ta cũng đi xem nào!” Tư Hải Minh buông cô ra, bàn tay siết chặt lấy cổ tay cô, mạnh mẽ ép buộc cô ngôi lên xe.

“Tư Hải Minh, tôi không muốn đi… Tư Hải Minh…” Một cánh tay Đào Anh Thy nắm chặt cửa xe, như là nắm lấy mảnh gỗ cứu mạng.

Tư Hải Minh làm sao có thể để cô làm được, dễ dàng gỡ tay cô ra, đẩy vào trong xe.

Cửa xe đóng sầm lại, nhanh chóng lao đi.

Tân Diễm My đứng im tại chỗ có chút mơ hồ không rõ, chủ yếu là do khí thế âm trầm của Tư Hải Minh vô cùng đáng sợ.

Đây là đang đi xóa mấy chữ trên bia mộ sao?

Trong lòng Tần Diễm My bỗng có chút lo lắng, cho dù là đi xóa chữ, cô ta cũng nên có mặt ở hiện trường, không phải sao?

“Anh… anh muốn làm gì?” Hai tay Đào Anh Thy ôm chặt lấy cánh tay của Tư Hải Minh, sợ hãi hỏi: “Tư Hải Minh, rốt cuộc anh muốn làm cái gì hả?”

Tư Hải Minh duỗi tay bóp lấy mặt của cô, giọng nói âm lãnh kinh người: “Em vậy mà dám khắc mấy chữ đó lên bia mộ của cậu ta, được sự cho phép của tôi chưa? Em nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi… Lúc này Đào Anh Thy không thể đưa ra lời phản bác lại.

Chỉ cần nói sai một từ, cơn giận của Tư Hải Minh sẽ càng nghiêm trọng!

Trong đầu rối như mớ bòng bong, nói cái gì cũng không đúng…

Cô rất muốn đối chất với anh, nhưng mà cô lại không thể làm được…

“Từ sau khi cậu ta mất, em luôn nghĩ đến cậu ta còn chưa đủ sao, lại còn khắc chữ lên bia mộ của cậu ta nữa? Có phải em thấy tính tôi hiền quá phải không? Có phải em đã quên em là người của ai rồi không?” Ánh mắt Tư Hải Minh mang đầy lệ khí.

Đào Anh Thy cắn môi, nước mắt từ từ rơi xuống.

“Tại sao lại không nói chuyện? Nếu như sợ hãi, thì vì sao em lại làm loại chuyện này sau lưng tôi hả?” Tư Hải Minh vặn hỏi.

Hai mắt Đào Anh Thy đẫm lệ nhìn anh: “Tư Hải Minh chúng ta về nhà đi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, chúng ta trở về đi…”

Cô không phải là vợ của anh, mà anh lại bá đạo không cho cô khắc chữ lên bia mộ của Tư Viễn Hằng.

Cô không ngờ rằng Tần Diễm My sẽ xuất hiện, lại càng không dám nghĩ đến Tư Hải Minh sẽ làm gì với phần mộ của Tư Viễn Hằng…

“Không phải em nhận ra mình làm sai, mà là em đang hối hận vì mình làm việc không kín đáo bị tôi phát hiện ra!” Gương mặt của Tư Hải Minh lạnh lùng hung ác như quỷ dữ.

“… Chuyện này nghiêm trọng lắm sao? Chỉ là khắc vài chữ mà thôi, dù sao anh ấy cũng đã không còn trên đời này nữa rồi, Tư Hải Minh, anh ấy đã mất rồi, sẽ không còn xuất hiện nữa…”

Đào Anh Thy thổn thức, trái tim nhói đau khiến cho cô khó khăn thở dốc: “Chỉ là khắc trên tấm bia, anh tức giận như vậy làm gì? Tôi để người ta xóa đi là được rồi mà? Tư Hải Minh, cầu xin anh đấy, chúng †a quay về đi…”

“Xóa đi à? Vì tránh để lại hậu quả về sau, mộ của cậu ta tốt nhất cũng không nên tồn tại nữa!”

Tư Hải Minh mạnh mẽ buông tay khỏi mặt cô, cả người tản ra hơi thở tàn bạo!

Đào Anh Thy bị dọa sợ đến khóc òa lên, gương mặt trắng bệch: “Đừng mà, anh sẽ không làm như vậy… Tư Hải Minh, chuyện đó không phải là thật…”

Cả cơ thể Tư Hải Minh chìm trong bóng tối, đôi mắt đen thâm thúy nhẫn nhịn hướng ra ngoài cửa sổ như lấp lóe tia sáng đỏ đậm, giống như ma quỷ trong đêm đen.

Đào Anh Thy nhìn góc nghiêng của Tư Hải Minh, sắc bén như đao, không khí nguy hiểm bao phủ toàn bộ chiếc xe, khiến cho cô không thể thở nổi!

Tư Hải Minh chỉ là đang dọa cô thôi phải không?

Sẽ không thực sự đụng đến phần mộ của Tư Viễn Hằng đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.