Vừa dứt lời, trên tay đã dùng sức, quần áo chưa cởi hết đã biến thành mảnh nhỏ…
“Á! Tránh ra!” Đào Anh Thy muốn trốn khỏi, nhưng lúc này Tư Hải Minh đã trở thành một con dã thú bị kích thích chỉ hết lòng muốn bắt con môi nuốt vào trong bụng.
Hai tiếng sau, Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy như vỡ vụn dưới thân mình, trái tim cứng rắn cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, nhảy xuống giường.
Đóng sập cửa lại, rời khỏi nhà trọi Cả người sát khí đùng đùng, tỏa ra hơi thở cấm người khác đến gần!
Bước ra khỏi thang máy, dừng lại, cơ thể giống như bức tượng điêu khắc không có cảm xúc đứng lặng tại chỗ, đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm phía trước, giờ phút này, không có bất kỳ thứ gì lọt vào ánh mắt anh.
Chỉ có sự bực tức không lặng ở trong tim mà thôi, và đầu óc cố gắng giữ lại lí trí. Còn có sự đau đớn ở bên trái lồng ngực.
Giống như ở đó có một hình xăm khắc sâu đang khiến anh nhói đau.
Là do thuốc màu có vấn đề sao?
Chắc chắn là như vậy…
Hạ Khiết Mai còn đang ngôi trong phòng bệnh viết lời khuyên của bác sĩ, Tư Hải Minh bỗng nhiên đi vào, vẻ mặt âm trâm, khiến cho cô giật mình đứng bật dậy.
“Hả? Tôi lập tức kiểm tra cho anh!” Hạ Khiết Mai ngẫm nghĩ, Tư Hải Minh mắc bệnh về đường tim mạch từ bao giờ nhỉ?
Kiểm tra kỹ lưỡng tỉ mỉ, sử dụng các loại thiết bị thí nghiệm, Hạ Khiết Mai phát hiện ra trái tim rắn rỏi của Tư Hải Minh vô cùng khỏe mạnh!
Tư Hải Minh cài lại cúc áo, giọng nói trầm thấp đầy sự uy hiếp: “Có vấn đề gì không?”
“Ngài Hải Minh, không xuất hiện dấu hiệu bệnh trạng, vô cùng khỏe mạnh” Hạ Khiết Mai trả lời.
Ngón tay cài lại cúc áo của Tư Hải Minh cứng đờ, buông xuống, quay đầu lại.
Áo sơ mi màu đen ôm sát, hiện ra đường cong cơ ngực quyến rũ bên trong.
“Có phải tôi nên đánh giá lại sự chuyên nghiệp của cô không?”
Bị nghi ngờ năng lực, trong lòng Hạ Khiết Mai vô cùng lo lắng.
Nhưng mà rõ ràng là cô bị oan! Thực sự không có vấn đề gì mà!
Từ trước đến nay, cơ thể của Tư Hải Minh vô cùng khỏe mạnh, làm sao có thể bị bệnh tim được cơ chứ?
Nếu như có, vậy thì trước đây đã phát hiện ra, không phải đợi đến lúc cảm thấy khó chịu mới kiểm tra rai “Không sao vậy tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu?” Khuôn mặt của Tư Hải Minh vô cùng đáng sợ, giống như là bị người ta chạm vào vảy ngược.
“Xin hỏi ngài Hải Minh, anh cảm thấy khó chịu là vào khi nào? Là lúc đang tập thể dục sao?” Hạ Khiết Mai hỏi. cô không dám hỏi anh có phải là anh đã bị chuyện gì kích động không!
Ánh mắt Tư Hải Minh trầm xuống, không nói một lời, cầm lấy áo khoác để bên cạnh thẳng thắn ra khỏi phòng.
Khiến cho Hạ Khiết Mai không hiểu ra sao.
Tại sao lại không nói?
Đào Anh Thy tỉnh lại sau cơn mê ngắn ngủi, chống cơ thể yếu đuối ngồi dậy.
Lấy chăn bao bọc cơ thể bước xuống giường, lập tức chưa quen, hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
“A..” Đào Anh Thy cắn môi, khó khăn đứng dậy.
Bước đến trước tủ quần áo, lấy quần áo bên trong mặc lên người.
Ăn mặc chỉnh †ề xong, bước ra khỏi phòng, đi thẳng vào phòng bếp.
Ngây ngốc đứng ở đó, gương mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào những con dao.
Chọn ra một con dao nhỏ dài nhọn, động tác không có một giây chần chừ, giống như là cô vào đây chỉ là để nấu cơm ăn mà thôi!
Nhưng mà, ngoắt một cái, cô cầm dao dùng sức cắt vào cổ tay.
“Cô Đào!” Cô giúp việc tiến vào nhìn thấy cảnh này sợ đến mức hét toáng lên, chạy đến, đẩy Đào Anh Thy ra.
“Hự!” Đào Anh Thy ngã xuống đất, con dao nhỏ cũng rơi xuống, âm thanh va chạm với nền nhà phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Cô Đào cô có việc gì không?” Nữ giúp việc hỏi xong thì nhìn thấy trân cánh tay Đào Anh Thy bị rạch một vết thương, không sâu, nhưng cũng đủ để cho cô giúp việc hoảng sợ!
Lúc nãy chỉ chậm một chút nữa thôi, sẽ gây ra hậu quả khôn lường!
Đào Anh Thy đẩy cô giúp việc ra, lại cầm lấy con dao nằm trên đất.