Đào Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nước mắt chảy xuống, cô ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Tôi không hỏi cái này… tôi nhớ bà nội, tôi muốn quay về thăm bà…”
“Em không được đi đâu hết!” Tư Hải Minh trực tiếp tắt điện thoại.
Đào Anh Thy bất lực buông tay, nước mắt lại chảy xuống, cuồn cuộn không ngừng.
Đào Anh Thy ăn cơm tối xong thì lại gọi điện thoại cho Tư Hải Minh, nhưng anh không bắt máy.
Nếu như không có sự đồng ý Tư Hải Minh thì cô không đi đâu được.
Cô kiên trì không bỏ cuộc.
Cô lại gọi điện thoại tới biệt thự Minh Uyển, nếu
Tư Hải Minh đang biệt thự Minh Uyển, vậy thì cô sẽ đi tìm anh.
Bào Điển nghe máy, nói là vẫn chưa về.
Đào Anh Thy chỉ có thể chờ đợi. Mỗi một giây với cô mà nói thì đều là lăng trì sống không bằng chết.
Cô đợi đến chín giờ rồi lại gọi điện đến biệt thự Minh Uyển, Tư Hải Minh vẫn chưa quay về.
Tại sao muộn thế này vẫn chưa quay về, anh đang bận rộn tập đoàn Vương Tân sao?
Dù có bận rộn thì thời gian nhận một cuộc điện thoại vẫn có chứ.
Là anh cố ý.
Chính là không muốn để cô về nhà, không muốn cho cô tự do.
Anh không khóa hai tay cô bằng gông xiềng nhưng xiềng xích vô hình mới càng đáng sợ, nó càng khiến cô tuyệt vọng hơn.
Không, không được, cô nhất định phải rời khỏi đây, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Đào Anh Thy dứt khoát tìm số điện thoại của Chương Vĩ, gọi cho anh ta.
“Đào Anh Thy, muộn thế này cô còn gọi cho tôi có chuyện gì không?”
“Tư Hải Minh đang ở công ty sao?”
“Ngài Hải Minh đã về nhà rồi.” Chương Vĩ nói.
“Nhưng tôi đã gọi điện về nhà rồi, anh ấy không ở đó.”
“Không ở nhà… vậy chắc là đang ở quán bar rồi, dạo này tâm trạng của ngài Hải Minh không tốt, cô có muốn đi xem thế nào không?” Chương Vĩ nói.
Có thể chủ động đi tìm ngài Hải Minh, đây chắc chắn là chuyện tốt.
Đào Anh Thy chắc chắn muốn đi.
Cô không gặp được Tư Hải Minh, gọi điện thoại anh cũng không nghe.
Mặc kệ bây giờ là mấy giờ, cô đều muốn đi tìm anh.
Đào Anh Thy biết Tư Hải Minh sẽ đến quán bar nào.
Nửa tiếng sau xe dừng ở ngoài cửa quán bar.
Đào Anh Thy xuống xe rồi đi vào trong quán bar. Rượu và người đẹp say sưa, nơi giải trí kiêm bầu không khí mờ ám phả vào mặt.
Cô đi tới chỗ nhân viên phục vụ rồi nói: “Tư Hải Minh ở đâu, tôi tìm anh ấy.”
Trong quán bar không ai là không biết khuôn mặt Đào Anh Thy cả, mọi người biết cô là người như thế nào. Thế nên nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy cô đã dẫn cô tới phòng VIP của Tư Hải Minh.
Đi qua hành lang yên tĩnh xa hoa, từ xa đã trông thấy vệ sĩ ở cửa tỏ vẻ cấm vào.
“Để tự tôi vào.” Đào Anh Thy nói.
“Vâng.” Nhân viên phục vụ lùi sang một bên.
Đào Anh Thy mang theo tâm trạng dứt khoát kiên quyết đến quán bar tìm Tư Hải Minh là vì muốn rời khỏi đây, thế nên cô không thể không xuất hiện trong quán bar.
Nếu không có sự đồng ý của Tư Hải Minh cô không có cách nào để về quê được.
Đến trước phòng VIP, bảo vệ không chỉ không ngăn cản cô mà còn giúp cô mở cửa phòng VIP.
Đào Anh Thy đi vào trong.
Bên trong rất yên tĩnh.
Cô ngước mắt nhìn vào bên trong, bước chân sững lại ngây ngốc nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau trên ghế sofa.
Tư Hải Minh nhíu chặt đôi lông mày, con ngươi đen láy lạnh lẽo, anh dùng sức đẩy người phụ nữ ra khỏi người mình.
“A.” Phương Như bị ngã sõng soài dưới đất.
Tư Hải Minh đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hoảng loạn, hơi thở hổn hển kiềm chế nhìn Đào Anh Thy, giống như bất ngờ không nghĩ cô sẽ ở đây vậy.
Phương Như ngã nhào trên mặt đất, cô ta không dám nhìn Đào Anh Thy, cô ta ngồi im không dám động đậy.
“Tôi muốn về quê được không?” Mãi một lúc lâu sau Đào Anh Thy mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng lại cảm thấy nó không giống giọng của cô, mọi thứ đều nghe theo sự điều khiển bản năng của cơ thể.
“.. Khi nào?” Giọng nói của Tư Hải Minh như bị chịu kích thích nên vô cùng khàn.