Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 951: Gọi người phụ nữ kia đến đây



“Em thật sự cho rằng cái chết có thể uy hiếp được tôi à? Không thể nào! Cũng may, còn kịp…”

Yết hầu nhô lên của Tư Hải Minh chuyển động một cái, cố gắng nuốt máu tươi xuống, thẳng người ra lệnh một tiếng: “Chôn cất.”

Sau đó, quay người rời đi.

Chương Vĩ và Hạ Khiết Mai không thể tin được! Chuyện này… vậy là xong rồi sao? Không làm gì nữa à?

Hạ Khiết Mai đi tới, hỏi Chương Vĩ: “Là tôi nghe lầm à? Chôn cất… Chôn cất gì? Là ý mà tôi có thể giải thích đó hả?”

Chương Vĩ Cho rằng ngài Hải Minh sẽ nổi giận, tại sao lại khác với những thứ cô nghĩ thế? Lạnh lùng vậy sao?

“Là ý đó đấy.” Chương Vĩ nói.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đào Anh Thy lại biến thành như vậy? Ai làm thế?” Hạ Khiết Mai đau lòng hỏi.

Chương Vĩ Liếc nhìn cô một cái, nói: “Tự thiêu.”

Hạ Khiết Mai khiếp sợ, hơi thở nghẹn lại.

Chương Vĩ đi đến trước bàn giải phẫu, nhìn thi thể cháy đen kia, trong lòng cảm thấy cực kỳ áp lực.

Một người đang tốt đẹp như vậy lập tức biến thành một cái xác hoàn toàn không ai nhận ra, chuyện này làm mọi người không thể chấp nhận được.

Trên thực tế, Đào Anh Thy đã từng làm việc dưới trướng anh ta, từng nụ cười hay từng cái nhắn mày còn rõ mồn một trước mắt.

Tính cách cô quật cường, ngay cả chết cũng lựa chọn cách thức tàn nhẫn thế này.

Chương Vĩ nhẹ nhàng trùm tấm vải trắng lên… Chuyện hạ táng Đào Anh Thy do một mình Chương Vĩ xử lý, cô đơn vắng ngắt.

Đào Anh Thy không có người thân, chỉ có sáu đứa con.

Nhưng ai cũng biết Tư Hải Minh sẽ không để cho bọn nhỏ tham dự tang lễ như vậy, thậm chí sẽ không để cho bọn nhóc biết sự thật mẹ mình đã tự tử chết.

Chuẩn bị xong mộ của Đào Anh Thy thì đã chín giờ tối.

Ban đêm nặng nề tối đen như mực, nhiệt độ lạnh lẽo dính lên da thịt, dường như đã nhanh chóng thẩm thấu vào trong xương cốt.

Chương Vĩ đốt rất nhiều tiền giấy, đứng trước bia mộ mấy phút rồi rời khỏi đó.

Chỉ còn Đào Anh Thy thê lương nằm lạnh lẽo trong phần mộ.

Sau khi Chương Vĩ Trở về tập đoàn Vương Tân, đứng trước cửa văn phòng của người có quyền uy cao nhất tập đoàn, anh ta biết người ấy vẫn còn ở bên trong.

Sắp mười giờ rồi nhưng không có dấu hiệu rời khỏi đây.

Chương Vĩ Chần chờ, sau đó gõ cửa.

“Vào đi.”

Chương Vĩ mở cửa đi vào, thấy Tư Hải Minh không nhúc nhích ngồi trên ghế màu đen, bóng dáng yên tĩnh thâm trầm của anh chiếu lên trên cửa sổ sát đất.

“Ngài Hải Minh, đã xử lý xong rồi.” Chương Vĩ tiến lên hai bước, khẽ vuốt cằm.

Cơ thể Tư Hải Minh thoáng cứng đờ, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng: “Tìm người phụ nữ kia đến đây.”

Chương Vĩ biết “người phụ nữ” này, là Phương Như. Anh ta cũng hơi sững sờ.

Đào Anh Thy vừa quen mùi đất, ngài Hải Minh đã muốn tìm người khác rồi sao? Tốc độ này có phải quá nhanh rồi không…

Nhưng với tư cách là một cấp dưới, anh ta không có tư cách hỏi nhiều như vậy, chỉ có thể nghe lệnh đi làm việc. “Vâng!” Chương Vĩ đáp, sau đó lấy điện thoại gọi: “Tìm Phương Như đến đây.”

Không biết đối phương nói chuyện gì, Chương Vĩ hơi nhíu mày, nhìn sang anh: “Ngài Hải Minh, Phương Như tạm thời không làm việc…”

Mà người đàn ông ngồi phía trên cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cửa sổ, không biết đang nhìn cảnh đẹp bên ngoài hay chính bản thân mình…

Chương Vĩ nghi ngờ, tại sao Phương Như lại tạm thời nghỉ việc? Có liên quan đến chuyện này sao?

Chẳng lẽ chuyện trong quán rượu không đơn giản như vậy? Được ngài Hải Minh coi trọng vài phần hẳn là vui đến mức không ngủ được chứ! Sao lại khiến người ta không tìm được mình?

“Ngài Hải Minh, tôi sẽ tìm người đến đây.” Chương Vĩ nói xong thì quay người rời đi.

“Không cần.” Tư Hải Minh mở miệng.

“Chuyện đó … Ngài Hải Minh có về không?” Chương Vĩ hỏi.

“Đi ra ngoài.”

“…Vâng.” Chương Vĩ khẽ vuốt cằm, lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên kia lần nữa mới quay người rời đi.

Tư Hải Minh kéo ngăn kéo tìm thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.