Mấy buổi tối đều không trở về biệt thự Minh Uyển, Bào Điển gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình, chủ yếu là trong nhà có con nít, con không thấy ba mẹ nên cực kỳ ầm ĩ.
Nếu như ngài Hải Minh không rảnh, có thể để cô Đào tới đó không?
Chương Vĩ Chỉ nói gần đây ngài Hải Minh bề bộn nhiều việc, còn về phần Đào Anh Thy, anh ta không hề nói một chữ.
Bào Điển hỏi trong điện thoại: “Ngài Hải Minh bận thế thì tôi dẫn bọn nhỏ đến chung cư của cô Đào nhé?”
Đây không phải đang nuông chiều bọn nhóc, mà sao có thể để bọn trẻ không gặp ba mẹ được? Bọn nhóc mới mấy tuổi chứ, người bên ngoài nhìn cũng không nhẫn tâm vậy đâu…
“Đến chung cư cũng không thấy Đào Anh Thy.” Chương Vĩ nói.
“Vì sao?” Bào Điển hỏi.
Lần trước cô Đào đến biệt thự Minh Uyển, ông ta đã cảm thấy tâm trạng cô không tốt lắm rồi. Ông ta cho rằng sau khi đến biệt thự Minh Uyển thì quan hệ của ngài Hải Minh bà cô Đào sẽ hòa hoãn hơn chứ!
Chẳng lẽ lại nghiêm trọng hơn à?
Chương Vĩ vẫn không trả lời, chỉ nói: “Tối nay tôi sẽ hỏi ngài Hải Minh chuyện anh ấy về biệt thự Minh Uyển.”
Cúp điện thoại, Chương Vĩ đi rót cà phê rồi gõ cửa vào văn phòng, bên trong đồng ý nên đẩy cửa đi vào.
Nhẹ nhàng để cà phê trên bàn làm việc.
“Ngài Hải Minh, người của biệt thự Minh Uyển gọi điện thoại tới hỏi lúc nào ngài trở về.” Chương Vĩ tập mãi thành thói quen chịu áp lực, hỏi.
“Tôi đến căn hộ…” Tư Hải Minh vừa nói thì đột nhiên dừng lại, toàn thân cứng ngắc. Da trên mặt vì co rúm lại nên kéo cực kỳ căng.
Thần kinh Chương Vũng mẫn cảm hơn, anh quên sự thật Đào Anh Thy đã chết rồi sao? Bỗng nhiên ý thức được vấn đề này, không khí lập tức như đóng băng.
“Đã lâu ngài chưa trở về rồi. Bào Điển nói bọn nhỏ cực kỳ ầm ĩ.” Chương Vĩ làm như không phát hiện được vấn đề, nói tiếp.
Tư Hải Minh thu lại biểu cảm của mình, khuôn mặt bị kéo đến mức căng cứng: “Biết rồi.”
Lúc Tư Hải Minh quay về biệt thự Minh Uyển, sáu bé con đang một ngồi vào chỗ ngồi của mình ăn cơm.
Nhìn thấy ba đến, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, trên mặt sáu nhóc hiện lên sáu biểu cảm đáng yêu.
Bào Điển cười nói: “Nhìn đi, ông nói ba các con sẽ về mà!” Mặc dù không về hết, nhưng một người trở về cũng được rồi!
Bảo Nam trượt từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt ba, nhìn trái rồi nhìn phải qua đôi chân dài kia, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn thơm sữa ngẩng lên hung dữ ồn ào nói: “Ba ba, mẹ không đến kìa! Vì sao không dẫn mẹ đến? Con không chịu đâu!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh không khỏi nhìn cậu bé.
Một nhóc khác nhao nhao trượt từ trên ghế xuống, cơ thể béo ú núc ních như chim cánh cụt nhỏ chạy tới từ phía sau, Bảo An đứng cuối cùng, vẻ mặt kích động vừa chờ mong nhìn ba mình…
“Ba ba, mẹ lại tăng ca sao?” Bảo Vỹ cười hỏi.
“Đã lâu rồi mẹ không đến đây rồi!” Bảo Long mở hai bàn tay nhỏ bé ra.
“Hu hu hu mẹ…” Nước mắt của Bảo My không ngừng đảo quanh viền mắt.
Bảo Hân tiến lên, bàn tay nhỏ bé cầm lấy ống quần ba: “Ba ơi, con có thể đi tìm mẹ không? Con cũng có thể ở bên cạnh mẹ mà!”
“Tìm mẹ!” Bảo An nhìn chằm chằm mặt ba, cậu bé đang mong đợi.