Thân hình Tư Hải Minh chấn động một cái, cố gắng xem nhẹ cảm giác không khỏe kia, khàn giọng nói: ‘Không phải! Không cho phép nhắc đến cô ta…”
“Ba… Bảo Hân ấm ức nhìn anh.
Trong mắt Bảo An đã mất đi tia sáng.
Tư Hải Minh trực tiếp rời đi, bóng lưng kiêu ngạo cứng ngắc không thôi…
Tư Hải Minh chưa trở về phòng, mà đến phòng làm việc.
Bào Điển dỗ bọn nhóc ngủ, bọn nhỏ ngủ nhưng trên lông mi đen dài vẫn còn dính nước mắt.
Trước khi ngủ nhưng trong miệng vẫn không ngừng gọi mẹ.
Cũng không biết mệt nên ngủ, hay là khóc mệt rồi ngủ…
Bào Điển đi từ trên lầu xuống, lúc đi ngang qua phòng làm việc, ông ta biết ngài Hải Minh ở bên trong.
Thở dài, sau đó quay người rời đi.
Đến trong phòng bếp lấy sữa tới.
Gỗ cửa, nghe thấy tiếng động bên trong mới mở cửa đi vào.
Tư Hải Minh mặc đồ ngủ ngôi sau bàn làm việc, tựa như ẩn hình trong bóng đêm. Trước mặt là màn hình đen tối của máy tính và tài liệu của tập đoàn Vương Tân.
“Đi ra ngoài.” Sắc mặt Tư Hải Minh không chút gợn sóng.
“…Vâng. Nhân lúc còn nóng ngài uống sữa đi, tốt cho dạ dày” Bào Điển nói xong quay người đi ra.
Ngoài những điều này, ông ta còn có thể nói gì chứ?
Mãi cho đến mười hai giờ, Bào Điển vẫn còn nhìn chằm chằm về phía phòng làm việc.
Tư Hải Minh ra khỏi phòng làm việc lúc hơn nửa đêm là chuyện bình thường.
Nghĩ đến chuyện này, vậy cũng tốt hơn giam mình trong hầm rượu!
Nhưng ông ta cảm thấy trước kia ngài Hải Minh và cô Đào cãi nhau thế nào thì bâu không khí cũng không tĩnh mịch như thế.
Giống như chuyện này đã không còn cứu chữa được…
Khoảng hai giờ, Tư Hải Minh ra khỏi phòng làm việc rồi đi lên lầu.
Bào Điển vào phòng làm việc dọn đẹp, phát hiện ly sữa ông ta bưng vào đặt trên bàn làm việc không hê uống ngụm nào, thậm chí không đụng tới…
Tư Hải Minh trở vê phòng, năm trên giường, một cánh tay vắt lên trán, hai mắt nhắm lại.
Nằm trên giường nhưng không định đi ngủ, anh chỉ nhắm mắt lại, nhưng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào…
“Hải Minh, sau này ngàn vạn lần không nên yêu mến bất kỳ người phụ nữ nào”
“Yêu một người thật sự rất đáng sợ, sẽ như mẹ, không có tự tôn, không có suy nghĩ, không có tương lai, vết thương đầy mình. Hải Minh, con nhất định phải nhớ kỹ, không nên yêu…”
Người trên giường đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo, lập tức ngồi dậy, trên trán đều ngập tràn mồ hôi.
Tư Hải Minh thở dốc từng ngụm, quay sang, ánh mắt nhìn vào chiếc giường trống không bên cạnh.
Cảm giác đau đớn không thể chịu được lại đánh ập đến lần nữa, khiến anh rên lên một tiếng!
Tư Hải Minh thò tay sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, vội vàng gọi điện thoại: “Đưa thuốc giảm đau tới đây…”
Hạ Khiết Mai đang ngủ bị điện thoại làm tỉnh giấc, mới bốn giờ sáng mà, còn tưởng rằng bệnh viện có cuộc phẫu thuật nào quan trọng.
Không ngờ lại là Tư Hải Minh.
“Không thoải mái ở đâu?” Hạ Khiết Mai hỏi.
Dù sao thuốc giảm đau cũng không thể uống tùy tiện được.
“Tim: Hạ Khiết Mai thấy lạ, lại là tim à?
“Ngài Hải Minh, nếu không ngài đến bệnh viện kiểm tra một chút đi? Thuốc giảm đau không thể uống bậy thế được đâu…”
Đứng dậy xuống giường đi vào phòng tắm, xối nước lạnh, anh cần tỉnh táo!
Anh không ổn, cả người anh cũng không ổn…
Vì sao…
Anh không yêu mến bất kỳ ai cả, không yêu ..Người phụ nữ kia…
Chẳng qua anh chỉ thích cơ thể cô ta thôi!
Cho dù cô ta chết, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng!
Lúc Bào Điển đưa thuốc đến, Tư Hải Minh đang ngồi trên ghế sô pha, hai con ngươi nhắm chặt, một tay đỡ cái trán giống như dã thú bị thương đang cực kỳ cảnh giác, tản ra hơi thở nguy hiểm chớ lại gần.