Hơn nữa, Đào Anh Thy chỉ là quá khó thờ nên mới có thể dùng, mà Tư Hải Minh lại không giống thế.
Dù sao Đào Anh Thy cũng đã chết, lúc nào anh mới không đau nữa?
“Tôi tìm anh là vì muốn nói anh nên chú ý ngài Hải Minh một chút, không nên tùy tiện mua thuốc giảm đau cho anh ta.” Hạ Khiết Mai nói.
“… Cô đúng là muốn giao nhiệm vụ cho tôi đấy” Chương Vĩ nói.
“Tôi cũng không còn cách nào.” Hạ Khiết Mai thở dài.
Nhưng đến mười giờ sáng, Tư Hải Minh vẫn không thấy xuất hiện.
Bào Điển chuẩn bị lên xem tình hình lại thấy Lý Ba đi vào sảnh lớn.
Ông ta hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi có ghi âm bút của cô Đào, tôi không biết có phải để cho ngài Hải Minh không…”
Lý Ba nói: “Ngày đó về quê, cô Đào giao bút ghi âm cho tôi, nói để đảm bảo cho tôi, nhưng không ngờ cô Đào lại xảy ra chuyện… sau khi gặp chuyện không may, tôi muốn trả lại bút ghi âm này.”
“Quản gia không biết sao? Cô Đào về quê…nhưng đã bị lửa thiêu chết” Lý Ba rất khó chịu.
Mặc dù bình thường cô Đào uy hiếp anh ta không ít, nhưng cô vẫn rất tốt!
Bào Điển sợ tới mức lui về phía sau một bước, bút ghi âm trên tay cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.
Lý Ba nhặt bút ghi âm lên, kiểm tra đã bể chưa.
Bào Điển bắt được tay Lý Ba: “Mấy chuyện này cũng không thể nói giỡn được đâu! Cậu đừng nói bậy? Sao cô Đào lại…lại…
Ông ta không nói nổi nữa.
Trong đầu lập tức nghĩ đến trạng thái cực kém của ngài Hải Minh sau khi trở về ngày hôm qua.
Cho nên không phải hai người cãi nhau, mà là cô Đào đã xảy ra chuyện…
Khó trách không cho nhắc đến cô Đào, không cho nhắc đến mẹ…
“Cô Đào hiện tại… Bào Điển một lúc lâu mới Tìm được lý trí của mình.
“Đã chôn cất rồi.”
Bào Điển không thể tin được, chuyện lớn như vậy mà không có chút tin tức nào!
Một người sao có thể lặng lẽ rời đi không chút tiếng động nào như thết Nói cách khác, sau này bọn trẻ không còn mẹ nữa sao?
Bào Điển đau lòng không thôi, sao lại xảy ra chuyện như vậy!
“Cô Đào bị ngài Hải Minh ép quá… nên tự thiêu mình…”
Bào Điển khiếp sợ, ngây người, không nói rõ câu từ gì nữa: “Chuyện này… không thể nào…
Ngài Hải Minh rất yêu thích cô Đào!”
“Ông không biết đâu, tôi hiểu mà! Dù sao tôi cũng đưa bút ghi âm này cho ông rồi, sau này tôi cũng không cần lái xe cho cô Đào nữa, tôi đi đây”
Lý Ba có chút tức giận nhét bút ghi âm vào trên tay Bào Điển, sau đó quay người rời đi.
Bào Điển ngẩn người, một lúc lâu sau vẫn không thể nhúc nhích.
Cô Đào không chỉ chết, mà còn bị ngài Hải Minh… ép chết?
Bào Điển quay đầu lại, lại thấy người đàn ông ma quỷ không biết đứng sau lưng từ lúc nào, hồn suýt nữa đã bay đi!
Cố gắng khống chế sự sợ hãi của mình, sau đó đi lên trước: “Ngài Hải Minh, đây là bút ghi âm Lý Ba đưa đến, nói là thứ cô Đào lại để cho cậu ta làm đảm bảo.”
Hai mắt đen nhánh của Tư Hải Minh trầm xuống, chằm chằm vào bút ghi âm.
Trên mặt trầm xuống, dường như có thể cảm giác nhận được sự tức giận của anh.
Sự im lặng và áp bức lan tràn trong không khí!
Tư Hải Minh bỗng nhiên âm trầm hơn, dùng sức ném bút ghi âm ra ngoài: “Đưa đi!”
“Ngài Hải Minh…” Bào Điển kinh ngạc.
“Đồ đạc của cô ta đều đưa hết đi! Đưa hết đi!
Tôi không cần gì cả!” Tư Hải Minh gầm nhẹ, không khống chế được cảm xúc. Cơ thể vì không chịu nổi đau đớn mà hơi nghiêng người, một tay vịn bên lan can cạnh cầu thang.
“Ngài Hải Minh!” Bào Điển bị dọa sợ, nhanh chóng lên đỡ anh: “Ngài không sao chứ?”