Bào Điển sửng sốt: “Tôi… tôi lấy lại, để trong phòng làm việc của ngài.”
Tư Hải Minh lập tức quay người đi về phía phòng làm việc.
Tiến vào phòng làm việc, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bút ghi âm trên bàn làm việc.
Giống như đây không phải là bút ghi âm mà là vật gì rất đáng sợ.
Dừng lại một lúc lâu, Tư Hải Minh mới di chuyển cơ thể cứng nhắc của mình tới bàn làm việc, ngồi xuống, yên lặng nhìn bút ghi âm.
Không kiểm soát được cảm xúc đang cuồn cuộn của mình, ngực mơ hồ đau đớn.
Anh không thể tránh được!
Rất nhanh đã cầm lấy bút ghi âm của Đào.
Anh Thy vào lòng bàn tay, chần chờ một lúc mới ấn mở.
Tiếng nói chuyện cứ quanh quẩn bên trong phòng làm việc…
“Đây đều là ảnh chụp của tôi và Hải Minh, còn có mẹ nó nữa” Giọng của Tư Lệnh Sơn.
“Nhiều vậy sao?” Giọng của Đào Anh Thy.
Cơ thể người ngồi trên ghế lập tức căng lên, hơi thở thô hơn!
“Có phải lúc nhỏ Hải Minh rất đáng yêu không?”
“Ừ, Bảo Nam rất giống nó”
“Đúng vậy, chú lén đến trường học nhìn mấy lần, sáu nhóc con rất đáng yêu. Những lần đó chú thậm chí muốn xuất hiện ôm lấy bọn nhóc, cho dù nói vài câu thôi cũng được. Cuối cùng vẫn sợ bị Hải Minh biết nên đành phải chụp một ít ảnh để trong điện thoại. Đào Anh Thy, chú rất cảm ơn cháu, cũng hy vọng cháu có thể kết hôn với Hải Minh, trở thành một gia đình hạnh phúc”
“Chú cảm thấy… cháu có thể kết hôn sao?”
Đào Anh Thy hỏi.
Trầm mặc một lát, Tư Lệnh Sơn áy náy nói: “Là lỗi của chú”
“Cháu nghĩ, với sự thù hằn của Tư Hải Minh đối với ông, ông nói gì anh ấy cũng sẽ không nghe. Lúc trước, ông thật sự ngoại tình với Liêu Ninh, phản bội vợ ông sao?”