Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 965: Muốn gặp mẹ



“Nếu không đồng ý với ngài ấy, cứ tiếp tục nói trái với nguyện vọng của anh ấy, chị không sợ mình sẽ gặp nạn à? Bây giờ cảm xúc của ngài Hải Minh bùng nổ, giống như rượu tác dụng chậm, chính anh ấy cũng không khống chế nổi, người liên quan như chúng ta không phải rất không có giá trị à?” Chương Vĩ lý trí nói.

Hạ Khiết Mai biết đạo lý này, nhưng cô là bác Sĩ, sao có thể nói trước mặt mọi người cứu sống được một cỗ thi thể chứ?

“Thi thể Đào Anh Thy bị đào lên, đừng mơ anh ấy sẽ thả đi” Chương Vĩ nói.

Hạ Khiết Mai kinh ngạc nhìn về phía anh ta, không ngờ Đào Anh Thy trước khi chết bị anh chiếm hữu, vậy mà sau khi chết thi thể cũng muốn chiếm thành của riêng.

Mong rằng những thứ này đối với Tư Hải Minh mà nói không quan trọng, hiện tại anh chỉ một lòng muốn cứu sống Đào Anh Thy, trong trạng thái điên cuồng không sống cũng phải cứu sống.

“Cô tìm vị thần y kia đi, tôi đây sẽ nghĩ cách trấn an anh ấy. Chương Vĩ nói.

“Cậu chuẩn bị trấn an thế nào?”

“Không biết”

Hạ Khiết Mai biết Chương Vĩ đang kéo dài thời gian, chỉ hy vọng lúc này Tư Hải Minh có thể chấp nhận sự thật Đào Anh Thy đã chết…

Thi thể Đào Anh Thy đặt trong giường bệnh cao cấp, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, giống như thật sự có người bệnh đang được bệnh viện điều trị.

Mà Tư Hải Minh ngôi bên cạnh trông coi, chẳng phân biệt ngày đêm. Vừa trông coi vừa đợi tin tức của vị thần y kia.

Mặc kệ công ty, mặc kệ bọn nhỏ ở biệt thự Minh Uyển, chỉ quan tâm chuyện anh muốn làm.

Công ty có Chương Vĩ, trên cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Còn bọn nhỏ thì sao? Không nhìn thấy mẹ, ba cũng không thấy đâu.

Bào Điển đến bệnh viện xem tình hình. Lúc ông ta nhìn thấy cảnh tượng này cách cửa phòng bệnh, dù Chương Vĩ đã nói qua rồi nhưng vẫn bị đọa sợ.

Một người đang sống bình thường, lập tức đã biến thành thi thể cháy đen hư thối, sự kích động trong lòng rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Tâm trạng Bào Điển buồn bã đi ra khỏi bệnh viện, tự mình đến trường học đón bọn nhỏ.

Khi ông ta xuống xe đã thấy sáu nhóc con dán nơi cửa muốn ra ngoài, hiệu trưởng đang đứng bên cạnh dụ dỗ.

Bào Điển bước lên phía trước, hỏi: “Sao lại thế này?”

Ông ta đã đến trường sớm rồi mà sao còn chạy ra ngoài?

Hiệu trưởng thấy có người nhà tới, nhanh chóng mở cổng ra.

Sáu bé con lập tức chạy ra ngoài, chạy đến trước mặt Bào Điển.

Bảo Nam thì thâm đầu tiên, thơm sữa hung dữ nói: “Con muốn tìm mẹ! Con ghét ba! Con muốn mẹ cơi”

“Không đến trường học nữa, sau này không đến nữa!” Bảo Long.

“Em cũng… Bảo My.

Bảo Vỹ cười hỏi: “Bảo, ông có thể dẫn con đi tìm mẹ không?”

“Bảo, có phải ba và mẹ cùng nhau chơi trò chơi nên mới quên bọn con không?” Bảo Hân hỏi.

“Muốn chơi…” Bảo An phồng khuôn mặt núc ních lên.

Bào Điển nhìn vẻ mặt chờ mong của đứa, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa thấy trong bệnh viện, trong lòng rất không đành lòng.

Bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, thậm chí không biết mình vĩnh viễn đã mất đi mẹ…

“Ba đang bận rộn, cho nên chúng ta phải nghe lời, được không?” Bào Điển trấn an bọn nhóc.

“Con không muốn nghe lời đâu! Nghe lời nhưng mẹ không đến!” Bảo Nam.

“Gạt người!” Bảo Long.

“Gạt người… Bảo My.

“Con muốn đi tìm ba!” Bảo Vỹ cười quay người bỏ chạy.

“Ối, chờ một chút…” Bào Điển ôm lấy Bảo Vỹ.

Vừa ôm được nhóc này, mấy nhóc kia lại lập tức chạy đi.

Bào Điển còn đang lái xe, nên không cách nào ôm hết được lũ nhóc.

Đành phải nhờ hiệu trưởng đi theo giúp đỡ.

Nhanh chóng dẫn sáu bé con lên xe.

Lúc lái xe, Bảo Nam làm loạn ngay trong xe, khóc rống đứng lên.

Chân nhỏ của Bảo Nam đạp lên cửa: ‘Dừng xe! Dừng xe! Con muốn xuống xe!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.