“Là cậu à..” Sắc mặt Tư Lệnh Sơn vẫn chưa bình tĩnh lại.
Chương Vĩ lại hy vọng sự xuất hiện của Tư Lệnh Sơn có thể thay đổi chuyện gì đó: “Ngài Hải Minh thế nào rồi?”
Tư Lệnh Sơn hơi trầm xuống: “Hiện tại tâm trạng nó rất không ổn định, nói chuyện gì cũng không nghe.”
“Đâu chỉ thế, từ khi thi thể của Đào Anh Thy được đưa đến bệnh viện, ngài Hải Minh nước cũng không uống.’ Chương Vĩ lo lắng nói: “Tôi đã chuẩn bị chuyện ngài Hải Minh té xỉu rồi”
“…’ Tư Lệnh Sơn.
“Tôi sẽ tiếp tục suy nghĩ cách giải quyết.”
Tư Lệnh Sơn thật sự không nghĩ ra còn có cách nào có thể khiến Tư Hải Minh tỉnh lại, ngay cả nghe chuyện của bọn nhóc mà cũng có thể thờ ơ.
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi” Tư Lệnh Sơn nói.
“Vâng.”
Tư Lệnh Sơn rời đi.
Chương Vĩ đi về phía thang máy.
Người trốn phía sau xe người đúng là Tư Triều Vũ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
“Đào Anh Thy đã chết? Tư Hải Minh muốn tự sát?” Tư Triều Vũ có chút không thể tin được, vì sao chỉ một thời gian ngắn đã xảy ra chuyện lớn như vậy? Nhưng cũng không liên quan đến ông ta, Đào Anh Thy vốn đáng chết, nên đên mạng cho con trai ông ta, còn Tư Hải Minh nữa, đều là đồ tai họa! Thân tiên đang thay ông ta trừng phạt bọn khốn khiếp đấy…
Nhưng nghĩ lại, không sai mà?
Nếu như Tư Hải Minh chết, vậy tập đoàn Vương Tân đương nhiên sẽ cần người kế thừa?
Con của Tư Hải Minh còn nhỏ, cho dù kế thừa thì đó cũng là chuyện không hợp lí. Vậy không thể không kế đến Tư Lệnh Sơn và người chú như ông ta để quản lý tập đoàn Vương Tân rồi?
Tư Triều Vũ vừa nghĩ đến chuyện này, hưng phấn một lúc lâu.
Giống như mùa xuân của mình đã đến!
Ông ta còn phải nuôi con trai Tư Thái Lâm, nếu như đến lúc đó có thể cướp được tập đoàn Vương Tân, vậy không cần lo lắng về tương lai của Tư Thái Lâm!
Tư Lệnh Sơn ra khỏi bệnh viện, sau đó trực tiếp đi đến biệt thự Minh Uyển.
Đi cùng sáu nhóc con.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của Bảo Nam, giọng nói trẻ con đáng yêu hỏi: “Ông thật sự là ông nội của con sao?”
“Đúng vậy. Tư Lệnh Sơn nói.
“Này… sao ông không nói gì?” Bảo Vỹ hỏi.
“Cũng không có tóc.” Bảo Hân nhìn chăm chằm vào tóc.
“Oa hiểu rồi, ông nội là ba của ba!” Bảo Long nói.
“Hai ba sao…” Bảo My.
“A… Vẻ mặt Bảo An mờ mịt.
Tư Lệnh Sơn nhìn sáu đứa cháu đáng yêu của mình, trên mặt tràn ngập yêu thích: “Đúng rồi, ông là ba của ba các con, ông nội rất nhớ các con”
“Ông nội có thể giúp đỡ con nổ đài truyền hình không?” Bảo Nam hỏi.
“…Nổ đài truyền hình?” Tư Lệnh Sơn khó hiểu.
“Mẹ toàn phải tăng ca, ghét tăng ca ghét tăng ca nhất!” Bảo Long nắm chặt tay.
“Ông nội dẫn con đi tìm ba với mẹ nhé?” Bảo Vỹ cười tiến lên, bàn tay nhỏ bé kéo lấy một ngón tay của Tư Lệnh Sơn, đáng thương nói.
“Con… con rất lâu rồi không nhìn thấy ba và mẹ, ba mẹ không quan tâm con nữa sao?” Bảo Hân khóc nhè.
“Ba ơi…mẹ ơi…” Bảo An xụ mặt, khổ sở nói.
“Muốn đến nhà ông nội chơi không?” Tư Lệnh Sơn hỏi.
Sáu bé con sững sờ nhìn ông ta, dáng vẻ ngốc nghếch.
“Vẫn chưa đến nhà của ông nội, bây giờ có muốn đi không?” Tư Lệnh Sơn lại hỏi.
Bảo Nam hỏi: “Vào trong nhà của ông nội, có phải con có thể nhìn thấy bà Tư không?”
Tư Lệnh Sơn sửng sốt.
Đến bây giờ, bà Tư vẫn là vết sẹo không thể bỏ qua trong lòng ông ta, không nghĩ tới sẽ không phiền. Chuyện Liêu Ninh lừa gạt ông ta coi như xong, người vẫn luôn yêu thương con rõ ràng cũng không phải mình.