Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 971: Anh trai



Mà trên chiếc giường lớn, có một cô gái xinh đẹp đang nằm ở đó, gương mặt trắng trẻo, mái tóc đen bóng rải rác trên gối đầu, giống như là công chúa ngủ trong rừng.

Cô gái này không phải ai khác mà chính là Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy tự thiêu trong phòng của bà nội mình, gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho Tư Hải Minh, nhìn ngọn lửa bao trùm lên gian phòng, lửa lan đến chỗ nào phá hủy chỗ đó.

Lửa còn chưa cháy đến chỗ cô, thì cô cũng đã bị khói đen hun đến ngã nhào xuống sàn nhà sau đó ngất xỉu đi.

Ngay sau khi cô ngất xỉu, cửa phòng bị người mở ra, có người xuyên qua màn lửa rừng rực tiến vào.

Bóng dáng người đàn ông cao lớn, đôi chân dài rắn chắc bước đến bên Đào Anh Thy đang hôn mê.

Đầu tiên là ném điện thoại còn đang gọi vào trong ngọn lửa, sau đó ôm lấy Đào Anh Thy xoay người rời khỏi.

Tiếp theo người đàn ông này ôm một thi thể vô danh đặt lên giường, đeo đồng hồ của Đào Anh Thy vào tay.

Đào Anh Thy hôn mê mấy ngày trên giường dần dân có dấu hiệu tỉnh lại, hàng mi dày rậm giống như vô cùng nặng nề, như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, mới chậm rãi mở mắt ra.

Vô lực hoảng hốt nhìn chằm chằm trần nhà thiết kế hình khóm tường vi.

Ý thức dần dần rõ ràng.

Đây là đâu? Cô nhớ rõ… bản thân bị lửa thiêu chết, không còn đường sống. Thế nên, nơi đây là thiên đường sao…

Đào Anh Thy chống tay ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng mộng ảo, cả người đều cảm thấy vô cùng mơ màng.

Quay người nhìn ra ban công lộ thiên, ngay cả không khí và bầu trời đều vô cùng xa lạ…

Cô bừng tỉnh, đồng thời, nỗi đau đớn trong trái tim cũng thức tỉnh, khiến cho nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt.

Tại sao cô đã chết rồi, mà vẫn còn cảm nhận được nỗi đau đớn ấy…

“Em tỉnh rồi à?” Một giọng nói dịu dàng vang lên khiến cho Đào Anh Thy phải quay đầu lại, người đàn ông trước mắt đẹp trai khiến cho cô phải ngẩn ra.

Người đàn ông phải cao khoảng một mét tám mươi tám, đôi chân dài miên man thẳng tắp rất đẹp. Ánh mắt anh ta cũng giống như giọng nói vậy, tràn đầy sự dịu dàng ấm áp.

“Có chỗ nào thấy khó chịu không?” Người đàn ông tiến lại gân giường hơn, ngồi xuống mép giường, quan sát sắc mặt của cô, sau đó kéo tay Đào Anh Thy lại, bắt mạch cho cô.

Nhiệt độ ấm áp chạm vào làn da của cô, Đào Anh Thy ngây ngốc, cô… chưa chết sao? Nếu như đã chết rồi, thì sao người này lại ấm: “Bình phục rất tốt, em đã không sao rồi”

Ánh mắt đong đầy đau thương của Đào Anh Thy nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt này.

Người đàn ông duỗi tay ra, xoa đầu cô, nói: “Có các anh ở đây, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt em”

Đào Anh Thy bị lời nói của anh ta làm mơ hồ, hỏi lại: “… Anh trai nào?”

“Tất nhiên là anh trai ruột của em rồi” Lại là một giọng nói trầm thấp khác vang lên, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng.

Một người đàn ông khác bước vào trong phòng, cũng không thấp hơn người đàn ông một mét tám mươi tám kia. Sải chân dài thẳng, áo sơ mi đen ôm lấy cơ thể cường tráng của anh ta, cổ áo mở rộng, lộ ra vẻ hoang dã, khiến cho gương mặt lạnh lùng kia cũng trở nên đầy vẻ quyến rũ nam tính.

Người đàn ông nọ tiến lên, khom người ngồi xuống, một bàn tay đặt xuống giường, một bàn †ay nắm lấy cằm cô nâng lên: “Để anh xem nào…”

Cơ thể Đào Anh Thy giật lùi về sau, cảnh giác nhìn bọn họ: “Mấy người… rốt cuộc thì mấy người là ai?”

“Em là em gái thất lạc nhiều năm của bọn anh, là con gái duy nhất của nhà họ Đế. Trên em có ba người anh trai, anh là nhỏ nhất tên là Đế Bắc Lâm, đây là anh hai Đế Hạo Thiên, còn có anh cả của chúng ta Đế Hoàng Minh. Thật ra chúng ta là anh em sinh ba, chỉ kém nhau có vài giây. Mà em chính là em gái duy nhất của tôi” Đế Bắc Lâm giải thích.

“Em được bọn anh cứu về. Nơi này gọi là đảo “Trân Châu”, đây mới chính là nhà của em” Đế Hạo Thiên nói.

Đào Anh Thy không ngờ mình không chỉ không tự sát thành công, mà đột nhiên còn được ba người anh trai của mình cứu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.