“Nó thuộc khu vực Đông Nam Á, nhưng mà không tra được dữ liệu, càng không thể định vị được vị trí. Có điểu là chúng tôi tin rằng, chỉ cần người này có thật, sớm hay muộn cũng sẽ tìm thấy. Hơn nữa tôi còn đi tìm ngài Hạ giúp đỡ”
Chương Vĩ trấn an: “Trước mắt, anh phải ăn cái gì trước đã”
“Đi lấy đi”
Chương Vĩ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vâng!”
Mang thức ăn lỏng đến, Tư Hải Minh không nói gì, dựa theo phân lượng mà ăn hết.
Ăn xong tiếp tục ngồi trông thi thể trên giường.
Giống như đó là chỗ dựa tinh thần duy nhất của anh.
Lúc Hạ Khôi đến, đứng sau cánh cửa, một tay đút túi quân một tay chống lên cửa, nhìn người đàn ông đầu óc không bình thường ngồi bên trong, hỏi: “Vẫn luôn như vậy à?”
“Vâng” Chương Vĩ trả lời: “Ngài và anh Hải Minh là bạn thân của nhau, e rằng chỉ có ngài mới khuyên được cậu ấy”
“Là lợn què chữa thành lợn lành hả?”
“… Anh Hải Minh từng nói rằng, tình yêu không thể chạm vào sẽ gây chết người, cậu ấy thừa nhận mình đã yêu Đào Anh Thy rồi, liệu có thể… cũng muốn hiến ra mạng sống của mình hay không?” Chương Vĩ vẫn rất lo lắng chuyện này.
Chủ yếu là do tình hình hiện tại, anh ta không thể không ngừng nghĩ đến tình huống xấu kia.
Cái gọi là thần y chẳng qua chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi, cho dù có tìm được thần y cũng không thể cứu sống một thi thể đang hư thối được.
Cho nên Chương Vĩ mới nghĩ đến tìm Hạ Khôi lại đây.
Hạ Khôi đi vào phòng, đóng cửa lại.
Chương Vĩ đứng bên ngoài của, vô cùng hy vọng có thể tốt hơn.
Nếu không anh ta thật sự không còn cách nào khác nữa rồi…
Hạ Khôi đi đến sau lưng Tư Hải Minh, Tư Hải Minh không có phản ứng, nếu như là trước đây, thì tính cảnh giác của anh cao bao nhiêu.
Bàn tay đặt xuống bả vai Tư Hải Minh, Tư Hải Minh quay đầu lại, ánh mắt đen đặc không gợn sóng nhìn chằm chằm anh ta.
“Người anh em, trông giữ một khối thi thể hư thối sẽ có hy vọng sao?”
Tư Hải Minh thôi hồi lại tầm mắt, nhìn về phía người nằm trên giường: “Cô ấy chưa chết!”
“Tôi biết vị thần y kia”
Cả người Tư Hải Minh chấn động mạnh mẽ, trong mắt toát ra ánh nhìn cố chấp: “Anh quen biết? Có thể liên lạc sao? Nói như thế nào?”
“Không cứu được, nên đi mai táng sớm hơn mới đúng, đây mới là sự tôn trọng giành cho người mất”
Tư Hải Minh đứng bật dậy, thô bạo túm lấy cổ áo Hạ Khôi, vẻ mặt hung dữ: “Anh chắc chắn ông †a nói như vậy sao? ông ta còn chưa nhìn thấy người bệnh, tại sao đã kết luận như vậy?”
Hạ Khôi nheo mắt nhìn chằm chằm cái tay đang nắm cổ áo của anh ta, ánh mắt lơ đãng nói: “Hải Minh, cậu nên chấp nhận sự thật đi, người chết không thể sống lại. Cho dù cậu có đưa hết tất cả thần y trên thế giới này về đây cũng không có tác dụng.”
“Anh câm miệng! Cô ấy chưa chết! Cô ấy còn sống!” Tư Hải Minh không kiềm chế được cảm xúc, gào lên, hốc mắt đỏ chót.
“Cậu bình tĩnh lại đi!” Hạ Khôi giơ tay lên, bắt lấy cổ tay anh, giọng nói dịu xuống: “Cậu vẫn còn là Tư Hải Minh lạnh lùng khát máu quyết đoán mà tôi quen biết sao? Chỉ vì một người phụ nữ, không quan trọng như vậy”
Tư Hải Minh mạnh mẽ đẩy anh ta ra, Hạ Khôi bị anh ta đẩy lảo đảo lùi về sau: “..”
“Anh nói xem… có phải cô ấy chưa chết đúng không? Tôi biết cô ấy hận tôi, cho nên mới cố ý trốn đến nơi mà tôi không nhìn thấy? Cô ấy trốn ở đâu được? Cô ấy không có tiền, cũng không có chứng minh, sẽ đi đến đâu? Chẳng lẽ phải đi ăn xin sao? Có phải tôi nên đào ba tấc đất lên tìm kiếm? Giống như trước đây, cuối cùng đều bị tôi tìm ra! Nhất định là như vậy… A!”
Đầu Tư Hải Minh đau nhói, trái tim đau đến như vỡ tan ra, đôi mắt đỏ ửng, không kiềm chế được gầm lên, giống như thú hoang bị thương gầm lên những tiếng thét đau đớn cuối cùng.
Hạ Khôi khó tin nhìn người đàn ông trước mắt, sợ rằng người chưa chết mà đã phát điên rồi.
“Bây giờ tôi phải đi tìm cô ấy!” Tư Hải Minh xoay người đi về cửa phòng bệnh, gấp rút và vội vàng.
Mới vừa ra khỏi cửa, Hạ Khôi đi theo sau anh đã lấy khuỷu tay dùng sức đánh vào sau gáy Tư Hải Minh.