Hạ Khôi nói: “Đưa về đi, thi thể tôi sẽ cho người xử lý”
Chương Vĩ nghĩ, quả nhiên mình không tìm nhầm người, cũng chỉ có anh ta mới dám làm như thế thôi.
Lúc Tư Hải Minh tỉnh lại là lúc anh đang nằm trong phòng của mình.
Nhớ đến Đào Anh Thy vẫn còn ở trong bệnh viện, anh cuống quýt xuống giường, chạy vội ra khỏi phòng nhưng lại bị Hạ Khôi ở hành lang ngăn cản: “Anh đi đâu?”
“Cô ấy còn đang ở bệnh viện, tại sao lại để một mình cô ấy ở đó?”
“Tôi đã cho người chôn cất cô ấy rồi”
“Anh… anh nói cái gì? Anh để cô ấy một mình ở cái nơi đen tối lạnh lão đấy ư?” Tư Hải Minh đau lòng đến nỗi không thở được, anh gầm lên giận dữ: “Ai cho phép anh làm như thế!”
“Tư Hải Minh, cô ấy đã chết rồi, anh buộc phải chấp nhận sự thật này!” Hạ Khôi nói.
Tư Hải Minh hô hấp nặng nề, vành mắt đỏ quạnh, cử chỉ điên rồ: “Tôi không chấp nhận, cô ấy chưa chết, cô ấy chưa chết, cô ấy chưa chết…không thể để cô ấy một mình ở đó được, tôi phải đi cùng cô ấy..”
Hạ Khôi lại ngăn cản lần nữa: “Anh bình tĩnh một chút đi! Anh nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh đi, còn giống người không?”
Tư Hải Minh nhìn thẳng vào anh ta, hốc mắt đỏ hoe, hỏi: “Anh bảo tôi phải làm thế nào đây?
Không có cô ấy tôi sẽ chết mất, để tôi đi tìm cô ấy…
“Cho dù tìm thấy thì cũng là thi thể, có ý nghĩa gì sao?”
“Thi thể, thi thể ư, tôi không biết anh đang nói cái gì cả, cô ấy chưa chết, không thể chết được…”
Cơ thể Tư Hải Minh không vững, lưng đụng phải tường rồi trượt xuống ngồi trên mặt đất, cả người đều bị đánh tan tác.
Hạ Khôi ngồi xổm xuống, nhìn anh: “Anh còn có sáu đứa trẻ nữa, anh có muốn con của anh nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh không? Anh mặc kệ tương lai của chúng sao?”
Tư Hải Minh ngồi im trên mặt đất, ánh mắt tối om.
Quản gia Bào Điển đứng cách đó không xa nhìn thấy vậy thì đau lòng không thôi.
Ông chưa từng thấy ngài Hải Minh như thế này bao giờ cả, một người đàn ông kiêu ngạo lại trở nên suy sụp chật vật như vậy! Kiêu ngạo của anh, tự tôn của anh, anh ngôi tít ở trên cao, anh đều không cần nữa…
“Nghe lời tôi, đừng suy sụp thế này nữa, thời gian lâu sẽ tốt hơn thôi.” Hạ Khôi nói.
“Sẽ không ổn được, sẽ không bao giờ ổn được..”” Tư Hải Minh từ dưới đất đứng lên, anh quay người đi vào phòng.
Sau khi Tư Hải Minh đi vào phòng thì quản gia Bào Điển tiến lên phía trước: “Ngài Hạ, ngài Hải Minh thế này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ông thấy sao?”
Tôi… tôi chưa từng thấy ngài Hải Minh như vậy bao giờ, ngay cả con cậu ấy cũng không để ý nữa..” Bào Điển nói.
“Không sao đâu, nhất thời nghĩ không thông thôi” Trình Hạ cảm thấy chuyện này sẽ khiến Tư Hải Minh đau lòng nhưng cũng không đến nỗi bỏ mạng sống: “Tôi còn phải quay về, mọi người trông chừng cậu ta cẩn thận, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Vâng, ngài Khôi đi thong thả”
Đế giờ đi đón bọn trẻ rồi, Bào Điển vẫn hy vọng ngài Hải Minh có thể đi đón chúng.
Thế nên ông đi tới cửa, cách một cánh cửa hỏi: “Ngài Hải Minh, bọn trẻ sắp tan học rồi, cậu sẽ đi đón chúng hả?”
Bên trong không có động tĩnh gì cả.
Bào Điển nói: “Ngài Hải Minh, tôi vào đây?”
Cửa từ từ được mở ra, không nhìn thấy anh đâu cả, ông xoay người đi vào phòng ngủ.
Tư Hải Minh đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào ghế sofa, nhìn cửa sổ sát đất, đôi chân dài tuỳ ý gác lên, không động đậy.
Vừa nhìn là biết anh không muốn đi đón bọn trẻ.
“Vậy để tôi đi đón bọn trẻ” Bào Điển nói xong còn cố tình đợi thêm mấy giây nữa.
Bào Điển mong rằng bọn trẻ có thể cảm hóa được ngài Hải Minh.
Thế nên sau khi Bào Điển đón bọn trẻ về, ông ngồi xổm xuống nói với bọn trẻ: “Ba các cháu quay về rồi, ba đang ở trong phòng ngủ, các cháu đi thăm ba đi”