“Không lạnh đâu, không lạnh đâu! Hành Chi, anh nhìn đi, chỗ này không giống với đảo Trân Châu ở chỗ bọn mình đâu!” Đế Anh Thy phấn khích chỉ về phía đằng xa.
“Đúng vậy, đảo Trân Châu chỗ chúng mình cả năm bốn mùa đều nóng nực.”
“Đẹp quá đi!” Đế Anh Thy cầm điện thoại định chụp ảnh nhưng vì đeo găng tay nên không tiện thao tác.
Cô ấy đang định tháo găng tay ra thì Tần Hành Chi đã kịp thời cản lại: “Để anh chụp giúp em!”
Tần Hành Chi đưa tay nhận lấy điện thoại, chụp cảnh tuyết rơi bên dưới mấy tấm. Sau đó, anh ta di chuyển ống kính hướng về phía Đế Anh Thy. Mượn núi tuyết làm nền, anh ta chụp cho cô ấy thêm mấy tấm.
“Em nhìn xem.” Tần Hành Chi đưa điện thoại cho cô ấy.
Đế Anh Thy lại gần phía anh ta nhìn qua: “Cũng được đấy!”
Sau vài giây suy nghĩ, cô ấy nói tiếp: “Chúng mình cũng chụp chung một tấm đi!” “Lại đây!” Tần Hành Chi đồng ý.
Đế Anh Thy tạo dáng xinh đẹp tiến sát gần Tần Hành Chi, hai người cùng nhau nhìn vào ống kính, lấy núi tuyết làm nền chuẩn bị chụp ảnh. “Chờ em một chút!” Đế Anh Thy tháo hết đồ che mắt mũi miệng trên mặt xuống rồi mới sẵn sàng: “Được rồi!”
Tần Hành Chi nhấn vào chấm tròn trên màn hình, hình ảnh của hai người được lưu lại.
Sau khi xuống cáp treo, Tần Hành Chi hỏi: “Em muốn trượt tuyết không?” “Muốn! Đã đến đây rồi, cái gì em cũng muốn chơi thử một lần!” Đế Anh Thy đáp lại.
Hai người vừa chọn dụng cụ trượt tuyết xong thì người phục vụ hỏi: “Hai vị có cần huấn luyện viên không?”
Đế Anh Thy vừa định nói có thì Tần Hành Chi ở bên cạnh đã trả lời: “Không cần!”
Đế Anh Thy hơi nghi ngờ, người này còn biết trượt tuyết sao? Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy, vì dù sao nhà bọn họ cũng ở gần biển.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ dụng cụ trượt tuyết, Đế Anh Thy hỏi: “Hành Chi, anh trốn em đi học trượt tuyết từ khi nào vậy?” “Anh đầu có trốn em, anh đi học một cách đàng hoàng mà.”
“..” Đế Anh Thy cạn lời.
Cô nghiêng đầu nhìn những du khách khác đang trượt phía xa rồi nói: “Nhìn có vẻ rất dễ nhỉ?” “Trước tiên mình thử một lượt nhé!”
Được! Đế Anh Thy đạp hai chân trên đôi ván trượt, chỉnh trang lại quần áo một lượt, dáng vẻ vô cùng tự tin. Tần Hành Chi sử dụng ván trượt đơn. Còn vì Đế Anh Thy chưa từng trượt tuyết nên cô chọn ván đôi, so với ván đơn thì ván đôi dễ dàng kiểm soát hơn.
Mặc dù vậy, trên người Đế Anh Thy vẫn phải đeo thêm đồ bảo hộ.
Để Anh Thy giữ cơ thể thăng bằng đang định tiến về phía trước: “Đi rồi đi rồi!”
Lúc đầu cô trượt khá chậm, sau đó tăng tốc dần. Chân Đế Anh Thy mềm nhũn ra, cô ấy nắm thật chặt cánh tay Tần Hành Chi. “Đừng sợ, anh đang giữ em rồi mà.” Tần Hành Chi an ủi cô ấy.
Đế Anh Thy trượt được nửa giờ, cơ thể đã căng cứng lại, cô mệt mỏi ngồi ở trên mặt tuyết.
Tần Hành Chi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi thăm: “Vui không?”. “Vui. Có điều em trượt chậm quá! Anh nhìn xem, người ta trượt nhanh thế kia mà…” Đế Anh Thy chỉ về phía xa xa, bọn họ không chỉ trượt nhanh mà còn như đang nhảy múa trên tuyết.
Tần Hành Chi nhìn theo.
Lòng Đế Anh Thy khẽ xao động, cô ấy nhìn chằm chằm bàn tay của Tần Hành Chi đang để bên cạnh.
Mặc dù đang đeo găng tay, nhưng cô ấy vẫn muốn chạm một cái.
Đế Anh Thy đưa tay mình dần sát lại, đến lúc đó cứ coi như là vô tình đụng phải là được.
Đúng khoảnh khắc tay chuẩn bị chạm vào tay thì Tần Hành Chi đứng dậy. “Hả!” Đế Anh Thy buồn phiền vô cùng, chỉ chạm tay thôi mà cũng không được, thật là quá thất bại!
Tần Hành Chi quay đầu thì thấy tay của Đế Anh Thy và mười đầu ngón tay dường như đều cắm sâu vào trong tuyết.
“. Em làm gì vậy?”
“Không… Không làm gì cả.” Đế Anh Thy cười gượng gạo.
“Anh đứng dậy làm gì thế?”
“Anh kéo em trượt tiếp!” Tần Hành Chi đưa tay cho cô ấy.
Đế Anh Thy nhìn bàn tay được đưa đến trước mặt mình, hạnh phúc tới quá đột nhiên… “Được ạ.” Đế Anh Thy nằm chặt tay Thần Hành Chi và được anh ta kéo lên.
Tần Hành Chi kéo tay cô ấy cùng trượt tuyết: “Đừng sợ, thả lỏng cơ thể ra.”
“Vâng.” Đế Anh Thy đáp lại.
Tâm tư của cô cũng đang bị kéo bởi cánh tay kia. Đáng tiếc, nếu không có găng tay thì tốt biết bao!