Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 18: Chú Tới Tìm Mẹ À





Lúc nhìn Mộ Yến Lệ, trên mặt Dung Tư Thành vẫn còn tức giận, nhưng giọng nói ôn hòa hơn nhiều: “Cô có sao không?”
Mộ Yến Lệ thở hắt ra: “Tôi không sao.”
Trần Húc Tuấn gian nan bò dậy, nhổ một ngụm máu trong miệng, kêu gào nhìn Dung Tư Thành: “Anh là ai? Cô ấy là vợ tôi, anh lo chuyện bao đồng làm gì?”
Còn không chờ Dung Tư Thành nói gì, Mộ Yến Lệ đã không chịu được, tức giận nhìn anh ta: "Trần Húc Tuấn, anh chừa lại mặt mũi tí đi, ai là vợ anh hả?”
bị đánh?”
Dung Tư Thành liếc anh ta, ánh mắt lạnh lùng mang theo cảnh cáo: “Anh muốn cút đi hay muốn tiếp tục
Mộ Yến Lệ cũng nói: “Còn chưa cút hả? Cần tôi gọi điện cho Mộ Ngọc Tú không?”
Trần Húc Tuấn thở sâu: “Được rồi, anh biết em nhất thời khó mà chấp nhận được, nhưng anh nói thật lòng, hôm khác anh sẽ tới gặp em” Nói rồi, anh ta xoay người rời đi.


“Khoan đã!”
Trần Húc Tuấn đã đi lướt qua Dung Tư Thành, bỗng nhiên bị Dung Tư Thành gọi lại: “Mộ Ngọc Tú là gì của anh?”
Trần Húc Tuấn vốn đã khó chịu Dung Tư Thành, giận dữ hỏi lại: “Liên quan gì tới anh?"
Mộ Yến Lệ đáp: “Anh ta là chồng của Mộ Ngọc Tú”
Dung Tư Thành cau mày: “Chính là vợ anh ta làm con trai cô bị thương?”
Mộ Yên Lệ sửng sốt, sao anh ta lại biết chuyện này? Nhưng bây giờ không phải là lúc rối rắm vấn đề này, cô gật đầu: “Vâng”.

Dung Tư Thành quay ngoắt sang nhìn Trần Húc Tuấn: “Hai vợ chồng anh đúng là tìm chết đủ các kiểu” Nói rồi, anh tiến về phía Trần Húc Tuấn.

Mộ Yên Lệ vội vàng kéo cô lại: "Anh Dung, thôi, chuyện đã qua rồi, anh đừng vì chúng tôi mà dây vào phiền phức”
Trần Húc Tuấn cho rằng Mộ Yên Lệ đang che chở mình, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo nói: “Thấy chưa? Chuyện của chúng tôi khi nào tới anh khoa tay múa chân hả?"
Con người của Dung Tư Thành co rụt lại, giơ chân trực tiếp đá Trần Húc Tuấn bay ra ngoài.

Không chờ anh ta bò dậy, Dung Tư Thành đã tiến lại gần, túm cổ áo anh ta lôi lên, sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám quấy rối hai mẹ con họ thì công ty Trần thị sẽ chôn cùng anh!”
Trần Húc Tuấn giãy dụa: “Anh nói mạnh miệng nhỉ! Mau buông tôi ra! Có giỏi chúng ta ra ngoài đánh”
“Chỉ bằng anh? Về luyện tập thêm mấy năm nữa đi” Dung Tư Thành cười khẩy, dùng sức đẩy anh ta ra.

ngoài.


Trần Húc Tuấn lại ngã xuống đất, trông vô cùng chật vật.

Dung Tư Thành thản nhiên liếc anh ta, lạnh lùng nói: “Cút!”
Cuối cùng Trần Húc Tuấn không dám làm tới, khập khiễng rời đi.

Hàng long lập tức trở nên yên tĩnh, hai người đối diện với nhau, nhất thời xấu hổ không nói gì.

Cuối cùng Mộ Yên Lệ lên tiếng trước: “Anh Dung, lúc nãy cảm ơn anh”
Dung Tư Thành nói: “Không có gì” Nói rồi, anh nhìn Mộ Gia Hạo đứng trong nhà: “Cháu có sao không?”
Mộ Gia Hạo đang ở trong phòng ghi âm, vừa ra ngoài đã thấy dáng vẻ khí phách của cha.

Một hồi anh hùng cứu mỹ nhân, cậu rất hài lòng.

Cậu cố ý khập khiễng đi tới, tội nghiệp làm nũng: “Chú, đầu gối cháu đau”
Dung Tư Thành đã thấy đầu gối cậu bé bằng bó.

Anh cau mày, sắc mặt cũng rất ngưng trọng, đi tới  khom lưng bể cậu bé lên.


“Để chú xem thử” Nói rồi anh muốn sờ vào.

Mộ Gia Hạo nhướng mày, chặn bàn tay của Dung Tư Thành, tội nghiệp nói: “Chú đừng đụng vào, đau lắm”
Mộ Yến Lệ đầu đầy hắc tuyển.

Thằng nhóc này cố ý, nó đang cố ý giả vờ đáng thương, làm gì có chuyện nghiêm trọng như thế? Lúc nãy nó còn không nói một tiếng.

Rõ ràng nó thích Dung Tư Thành nên cố ý khiến Dung Tư Thành đau lòng mình.

Đôi mắt Mộ Gia Hạo sáng lấp lánh: “Chú tới tìm mẹ cháu hả? Vậy chú vào nhà nhồi đi” Nói rồi cố ý khập khiễng dắt tay Dụng Tư Thành vào nhà.

Mộ Yên Lệ trợn tròn mắt, cảnh cáo trừng cậu nhóc, ai cũng cho vào nhà được à? Ai ngờ cậu nhóc hoàn toàn không nhìn cô, ngược lại Dung Tư Thành tò mò nhìn cô.

Cô cười ngượng ngùng, không thể không kiên trì nói: "Anh Dung, vậy thì vào nhà uống ly trà đi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.