Nếu Dung Tư Thành nói lời này với một người phụ nữ khác thì có lẽ người phụ nữ đó sẽ hạnh phúc đến mức quên lối về.
Không phải ai muốn vào tập đoàn Dung thì cũng vào được, huống chi là tổng giám đốc Dung Tư Thành của tập đoàn Dung thị đích thân mời.
Nhưng Mộ Yên Lệ là ai? Chính cô cũng là hào môn! Cô không cần dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào cũng có thể sống một cách phân kích.
Lần trước cô đi phỏng vấn chẳng qua là vì thằng con ép buộc, cô cũng muốn bớt sức nên mới đi phỏng vấn.
Nhưng đồng thời cô cũng nhận ra làm công cho người khác rất vất vả, chuyện ngu xuẩn như vậy cô làm một lần là đủ rồi.
Mộ Gia Hạo ánh mắt lấp lánh nhìn Mộ Yến Lệ, đáy lòng hò hét: “Đồng ý chú ấy đồng ý chú ấy”
Mộ Yến Lệ đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của cậu bé.
Mặc dù Dung Tư Thành rất bảnh trai, nhưng thật sự không phải gu của cô.
Cô mỉm cười đáp: “Cảm ơn thiện ý của anh Dung, có điều tôi đang dự tính mở phòng làm việc thời trang, đang định bắt tay trù bị”
Nghe vậy, ngọn lửa trong đôi mắt Mộ Gia Hạo tắt ngóm.
Cậu tội nghiệp trề môi, quá khó khăn, muốn tác thành cho hai người này đến với nhau quá khó khăn.
Dung Tư Thành lại rất thông cảm, không tiếp tục làm khó cô mà chỉ cảm thán: “Xem ra là tổn thất của tập đoàn Dung thị”.
Mộ Yên Lệ cười nói: “Anh Dung đừng nói thể.
Không có tội thì vẫn có người khác mà”
Dung Tư Thành nhếch môi cười: “Ừ.
Chỉ cần cô không bận tâm tới những lời nói hiểu lầm lần trước là được.”
“Không đâu, tôi còn phải cảm ơn anh vì lúc nãy đã giúp tôi” Mộ Yến Lệ đáp.
“Chuyện nhỏ thôi.
Nếu sau này họ còn dám quấy rối cô thì cô cứ gọi điện cho tôi.
Cô lưu số của tôi đi” Dung Tư Thành nói.
Mộ Yến Lệ thầm nghĩ lưu gì mà lưu, sau này cô không muốn liên lạc với anh ta đâu.
Ai ngờ Mộ Gia Hạo lại cầm di động của cô đưa cho Dung Tư Thành: “Cho chú nè”.
Mộ Yến Lệ khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc thằng nhóc này là con của ai? Cô cảnh cáo trừng cậu bé, muốn giành lại di động, lại bị Dung Tư Thành giật mất: “Để tôi lưu số giúp cô cho”
Dung Tư Thành lưu số xong rồi đưa di động cho Mộ Yến Lệ, theo bản năng nói: “Sau này có chuyện gì có thể tìm tôi.
Vừa rồi tôi nói thật đấy.”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Yến Lệ, anh vội bổ sung: “Cô trượng nghĩa cứu ông nội tôi, tôi rất biết ơn, cũng rất thích con trai cô.
Tôi coi cô như bạn bè”.
Mộ Yến Lệ cười, không quan tâm thiệt hơn: “Anh đừng khách sáo.
Anh trả tiền tôi bỏ công, không cần nói như thế”
Cô thậm chí không cho anh cơ hội làm bạn bè.
Dung Tư Thành bất đắc dĩ: “Tôi thừa nhận mình đã hiểu lầm cô một lần.
Nhưng thời gian còn nhiều, chúng ta sẽ từ từ hiểu biết nhau”
Mộ Yến Lệ mỉm cười: "Ừ"
Mỗi câu nói của cô đều như lời kết thúc đối thoại.
Dung Tư Thành thật sự không tìm được cớ nán lại, đành phải đứng dậy: “Được rồi, vậy thì có chuyện gì gọi điện cho tôi, tôi không quấy rầy cô nữa.”
Nói rồi, anh xoa đầu Mộ Gia Hạo: “Sau này cháu có thể tìm chủ chơi”
Mộ Gia Hạo cười híp mắt, gật đầu: “Vâng.”
Mộ Yến Lệ cũng đứng dậy, lễ phép cười nói: “Để tôi đưa anh” Nói xong, cô đưa Dung Tư Thành ra ngoài, khách sáo nói hẹn gặp lại.
Sau khi về nhà, cô ngồi xuống trước mặt Mộ Gia Hạo, trầm mặt hỏi: "Con bị sao vậy hả?”
Mộ Gia Hạo cố ý giả ngu: “Sao vậy mẹ?”
“Chân con thật sự đau như thế sao?” Mộ Yên Lệ nhìn cậu bé.
Mộ Gia Hạo gật đầu, lưu loát nói: “Đau!” Mộ Yến Lệ: "." “Tại sao lúc này còn lại đưa di động của mẹ cho anh ta?" Cô cố ý hung dữ.
Mộ Gia Hạo nghi hoặc hỏi lại: “Mẹ không muốn cho chú ấy hả?”.
Con ngươi đen nhánh của Mộ Yến Lệ nhìn cậu bé không chớp mắt: "Con cố ý!” Mộ Gia Hạo hỏi: “Mẹ, sao mẹ không muốn làm bạn với chú ấy?”
.