Lam Tử Nhiên còn buồn ngủ, ý thức mơ màng, bỗng nhiên mở miệng.
Lam Tử Tuấn: “……..”Lục Hạo Thành “… ” Nhiên Nhiên trong lúc mê man buồn ngủ, bán đứng luôn anh trai Lam Tử Tuấn vẻ mặt phẫn nộ.
nhìn thoáng qua em trai đang mơ mo màng màng thật muôn đâm cho nó một quyên, trước kia không nói cho nó biết, chính là bỏi vì cái miệng rộng này, không nghĩ tới nó vẫn nói ra trước mặt mẹ.
Lam Hân tò mò: quay đâu lại nhìn con trai thứ: “Nhiên Nhiên, là anh trai con làm, lời này là có ý gì?”
Lam Tử Nhiên vừa nghe lời này, đột nhiên cũng tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua ánh mắt như muôn ăn thịt người của anh cả, Lam Tử Nhiên lập tức lắc đầu: “Mẹ, chắc là con nói mó đây”
Lam Hân có chút không tin: “Nói mớ mà con có thê nói lưu loát như vậy saơ?”
Lam Tử Nhiên”Ha hả” cười, “Mẹ, trong, mơ con gọi cha cũng rất lửu loát.’ Lời này, gián tiếp nhắc nhở cha, bảo cha đứng ra giải quyết vân đề này.
Lục Hạo Thành tự nhiên là nghe được tín hiệu câu cứu: của con trai.
“Lam Lam, không có việc gì đâu, Nhiên Nhiên chỉ nói mớ thôi mà”
Lục Hạo Thành cười nói.
Nhiên Nhiên nói ra lời này không phải trong thời điểm thích hợp, nêu làm không tốt, bí mật của Tiểu Tuần sẽ bị bại lộ.
Lam Hân lại cảm giác chuyện này không hề đơn giản, tại sao cô lại rất tin tưởng Tiểu Tuần?
Chính là bởi vì Tiểu Tuấn rất nghe lòi.
Nhưng là ngày nào thăng bé cũng ở cạnh chiệc máy tính, bàn tay gỗ phím vô cùng nhanh, có đôi khi cô thậm chí còn hoài nghỉ trình độ máy tính của con trai mình còn hơn hẳn một người trưởng thành.
“Lục Hạo Thành, anh có thể đánh giá cao thủ đoạn của mình, nhưng anh đừng xem nhẹ chỉ số thông minh của em.
Mấy cha con các người có phải đã làm ra chuyện gì giâu diễm em không?”
Lời Nhiên Nhiên vừa nói cũng không phải là nói mớ, là theo bản năng phản hôi lại lời nói mà chưa kịp suy nghĩ, GON sinh ra, cô còn không hiệu rõ sao?
Lục Hạo Thành có chút chột dạ lắc lắc đầu, “Lam Lam, không có, thật sự không có, không tin em có thê hỏi Tiểu Tuần.”
“AI Mợ, cậu lừa gạt mợ đó, cháu trộm nghe đư ợc cậu cùng Tiều Tuấn nói chuyện, Tiểu Tuần là cái gì hacker, hacker là ý gì vậy?
Đại hiệp trong truyền thuyết sao?”
Sở Phi Dương mơ hồ hỏi, còn nghiêng đâu suy nghĩ, dáng vẻ mơ mơ màng màng trông rất đáng yêu.
Mọi người: ”…… ” Lục Hạo Thành dùng sức n chặt răng, thằng nhóc ngu ngốc Phi Dương này.
Nó đang nói lung tung cái gì vậy?
Lam Tử Tuấn cũng hung hăng trừ.
ng mắt nhìn qua Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương buồn ngủ, đối với cái liếc mắt sắc lẹm.
này của Lam Tử Tuấn, cậu bé vẫn cảm nhận được nên chợt bừng tỉnh, có chút sợ hãi nhìn qua Lam Tử Tuân.
Vẻ mặt Sở Phi Dương sợ hãi cúi đầu.
Lam Tử Nhiên thì hoàn toàn giả chết, lúc này ai có bắt chuyện thì cậu bé cũng không mở miệng nữa.
Là một người đã từng hiểu rõ làm thế nào đề không mãc sai lầm, giờ đậy cậu cuỗi củng cũng hoàn toàn hiểu được cảm giác vô tình mắc sai lầm là thế nào.
Cậu thật vất vả mới biết được bí mật anh trai đang làm cái gì, lại bông nhiên xuất hiện sai lầm như vậy….