Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1230: 1230: Chương 1231





Cùng một tên tàn phế ở bên nhau, đi đên đâu cũng bị mọi người cười nhạo.

“Ân Ân, con không cần phải nghĩ như vậy, đây không phải lỗi của con cũng không phải lỗi của mẹ, đây laf do Mộc Tử Hoành quá đen, cha của nó đã hướng tới tập đoàn Lục Trăn trả thù, con và nó đã không còn chút cơ hội nào nữa rồi „mẹ khuyên con nhiều ngày như vậy, con không thể khiến mẹ bớt lo lắng được sao?
Tần Ninh Trăn mang vẻ mặt mệt mỏi ngồi vào một bên sôpha, sắc mặt trông vẫn rất khó coi.

Lục Tư Ân chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống, nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của mẹ, đáy lòng cùng trở nên thật khó chịu, cô ta chần chờ một lúc vẫn mở miệng “Mẹ con đã quyết định,con sẽ đi giải thích với dì Từ tất cả chuyện này là do mmotj mình con làm, không có liên quan gì tới mẹ cả.

Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, tức giận không thể kiềm chế được, lập tức đứng dậy, phẫn nộ giơ tay lên hung hãng tát một cái thật đau lên khuôn mặt nhọt nhạt của con gái mình.

“EöObÐn ” Lục Tư Ân cả bị đánh đến ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô ta bị mẹ đánh.

Hơn nữa còn đánh mạnh đến như Vậy.


Cô ta đột nhiên ngước mắt lên, không thể tin nhìn mẹ của mình “Mẹ, vì sao mẹ lại ra tay đánh con?”
Cô ta nhìn mẹ mình mà lệ rơi đây mặt, từ nhỏ đã là báu vật trong lòng mẹ, mẹ ngay cả măng cũng không nỡ măng, hôm nay lại ra tay đánh cô ta.

Tần Ninh Trăn mang vẻ mặt nghiêm nghị, quyết liệt nói “Lục Tư Ấn, ta đem con nuôi lớn như vậy, là để con phải gả cho một tên phê vật sao?
Con lại còn muốn đi giải thích?
Nực cười, quả thực rất nực cười, con cho là chuyện này nêu con đứng ra giải thích thì có thê chấm dứt được mọi chuyện ư?
Một tiếng giải thích là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

Nếu một tiếng giải thích có thể giải quyêt được một đông rắc rôi lộn xộn như vậy, ta đã sớm chạy qua nhà họ Mộc, lời này phải cân con nhắc cho ta sao?”
Tần Ninh Trăn tức giận đến mức hô hấp không thông, trách bà ta từ nhỏ đã bảo vệ con gái quá tốt, cho nên con bé mới có những suy nghĩ ngây thơ đến vậy.

Bà ta lại nhịn không được châm chọc nói: “Con nghĩ muôn chăm sóc cho nó cả đời, phải không?”
Lục Tư Ân vẫn có chấp như cũ, gật gật đầu.


là My n ” Tần Ninh Trăn lạnh lùng cười, ánh mắt trào phúng: nhìn con gái, “Lục Tư Ân, con rốt cuộc đã lấy dũng khí ở đâu ra đề thốt nên câu nói như vậy, lấy chỉ số thông minh của con, mà có thê chăm sóc được Mộc Tử Hoành cả đời, ta đoán chừng người ta sẽ ghét bỏ khinh thường con cả đời thì có.”
“Mẹ.”
Lục Tư Ân mang vẻ mặt bị thương
Hiện tại mới biết được khỗ sở cũng không muộn nhìn mẹ mình, sao bà ấy có thể nói ra những lời nhẫn tâm tổn thươ ng cô ta như vậy, cô ta là thật lòng thích Mộc Tử Hoành.

“Như thế nào?Trong lòng cảm thầy khổ sở sao?
Hiện tại mới biết được khổ sở vẫn còn chưa muộn.”
Tần Ninh Trăn lại chậm rãi ngồi trở lại ghế sô pha, bởi vì quá tức giận nên sắc mặt trở nên đỏ bừng.

“Mẹ, chuyện này là do chúng ta lãm chundgiririinili…
“Cái gì mà hẳn là ” Tần Ninh Trăn lại phẫn nộ ngắt lời đối phương.

Lục Tư Ấn chảy nước mắt không nói lời nào, chỉ nhìn qua mẹ mình với vẻ mặt khó hiểu.

“Ân Ân, con từ nhỏ đã chưa từ ng phải nếm qua khổ cực vắt vả, cũng không được tiếp xúc va chạm nhiều ngoài xã hội, rât nhiều chuyện con lại không hiểu, hiện tại con không thê xuât hiện trước mặt Mộc Tử Hoành nữa, quên người đàn ông này đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.