Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1241: 1241: Chương 1242





Lam Hân bình tĩnh cười, nhìn thẳng vào đối phương, “Lục phu nhân, trên bà có phủ một lép phần dày, nhưng vận không che nồi được gần xanh trên trán bà đâu, có chuyện thì cứ bình tĩnh thong thả mà nói là được rôi, không cân gắn giọng rồi rồng to kêu to, dù sao cũng là con người đâu phải con lừa đâu.”
Lam Hân nói xong, kéo tay Mộ Thanh lại, có cô ở đây, cô sẽ không dễ dàng đề mụ phù thủy kia bắt nạt mẹ mình được.

Mẹ đã bị bà ta làm tôn thương những mười mây năm, cô sẽ không cho phép người phụ nữ này lại tôn thương mẹ thêm lân nữa.

Mày nói cái gì?”
Tần Ninh Trăn tức giận đến toàn thân phát run.

Lam Hân cười lạnh nói: “Phu nhân, phu nhân còn chưa nghe rõ ràng sao?
Bà năm nay, chắc chưa đến sáu mươi chứ?”
“Con nhóc đê tiện nhà mày.”
Tần Ninh Trăn gầm lên một tiếng, giơ tay lên muốn đánh Lam Hân.


.

Ủng hộ chính chủ vào ngay || TRUмtгц уen.мE ||
Mộ Thanh rất nhanh nhẹn, giơ tay bắt lầy cô tay đối, phương, dùng sức siết chặt cô tay, rồi hắt bà ta ra.

Ngay sau đó, một cái tát giáng thẳng vào khuôn mặt đang nồi giận đùng đùng của Tần Ninh Trần, “Bồp….” Tần Ninh Trăn bị đánh mạnh tới mức đầu cũng nghiêng sang một bên, trên mặt truyền đện cảm giác nóng rát đau đớn, khiến cho bà ta tự hiểu được những gì bản thân mình đang phải trải qua.

Mộ Thanh tức giận nói: “Tân Ninh Trăn, con gái của tôi mà cô cũng dám đánh, cô đã bắt nạt Hứa Mộ Thanh này cả đời, đừ ng mơ tưởng có thể động đến con gái tôi, nêu không, tôi liều chết với cô.”
Ánh mắt Tần Ninh Trăn đầy hung ác nhìn qua Hứa Mộ Thanh, không phải là con dâu ư, sao giờ lại biến thành con gái được?
“Cô, dám đánh tôi.”
Vẻ mặt Tần Ninh Trăn đầy nhục nhã, ngày đó, bà ta bị Lục Tư Tư đánh cho một cái tát, môi thù này, bà ta vân còn chưa quên được đâu/ Mộ Thanh lanh nhạt cười, không hề có chút độ âm, “Như thế nào?
Cô không đáng bị đánh sao?
Cô đã cướp đi chông tôi, còn đuôi tôi ra khỏi nhà, dùng tính mạng của con trai và con gái ra uy hiệp tôi, ở lúc tôi rời đi, cô còn đi theo ra ngoài, cho tôi hai cái tát còn nói với tôi răng, loại người không giữ được ông xã như tôi thì nên thành thành thật thật chấp nhận sự thật, đừng nên mơ tưởng nhữ ng thứ bản thân không thê năm bắt được, loại phụ nữ vô liêm sỉ không biết xâu hỗ như cô đã hủy hoại cả cuộc đời tôi, không lẽ cô không đáng bị đánh sao?”

Mộ Thanh nói gắn từng từ một, giọng điệu cực kỳ phần nộ.

Năm đó, bà đã dùng tâm trạng thế nào đề rời khỏi A Thành cùng Tư Tư chứ.

Lục Dật Kha đã làm ra loại chuyện như vậy, bà cũng không có gì phải lưu luyên, nhưng mà con trai con gái yêu quý của mình, là môi quan tâm cả đời bà, mà Lục Dật Kha kia, lại không để bà mang ởi dù chỉ một đứa.

Hứa Mộ Thanh ở thời điểm đó chỉ có tuyệt vọng, chỉ có nản lòng thoái chí, chỉ có mong muốn được chết đi.

an ” Tần Ninh Trăn ác độc cười cười.

“Như thế nào?
Cô còn chưa chịu chấp nhận sao?
Cô chính là loại người không có năng lực để quản lý nỗi ông xã của mình, cho nên cô mới có thê bị vứt bỏ, đáng đời, đây cũng là sự thật, không có năng lực đề năm giữ được trái tim đàn ông, thì cũng đừng nên trách người khác, cô nên chấp nhận thực tê đi, trách tôi thì có ích lợi gì?
Muốn trách thì trách chính bản thân cô không có bản lĩnh.”
Tân Ninh Trăn sắc bén nói, vẻ mặt nghiêm nghị, còn mang vẻ cọt nhả chế giêu nhìn qua Mộ Thanh, ở {rong mắt của bà ta, Mộ Thanh vĩnh viên chỉ là một trò cười, vĩnh viễn đều là một đối tượng dễ bị bắt nạt, trêu đùa trong lòng bàn tay.

Trước kia bà ta đã đánh Mộ Thanh hai cái tát, bà ta cũng chẳng muôn nói thêm bắt cứ điều gì nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.