Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1245: 1245: Chương 1246





Chưuong 1246:
Giọng điệu cưng chiêu của Cô Tích Hồng khiên cho đáy lòng Lam Hân cảm thây vô cùng âm áp, đây chính là hạnh phúc, nào ở đâu xa.

Mộ Thanh cười nói: “Mộng Nghỉ, Tích Hồng, vậy chúng ta cùng nhau đi mua sắm đi, Lam Lam hiện tại không thê về nhà bên kia, muôn cùng hai người đi dạo phô cũng khá khó khăn, hôm nay có cơ hội, mọi người chúng ta cùng nhau mua sắm”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe lời này, lại tủi nhân đến muôn khóc, con gái ruột của mình lại không thể cùng mình sinh sông, hai người đã xa cách „ nhiều năm như vậy, bà cũng muôn cùng con gái được ở cạnh nhau, cùng chung sông.

Lam Lam của mẹ, trước đây đáng yêu biết bao nhiêu.

Lâm Mộng Nghi nhìn qua Lam Hân, vẻ mặt trở nên đau lòng, “Chị Mộ Thanh, ai nói không phải chứ?
Lam Lam không thê về nhà, tim em đây lúc nào cũng thấy quặn thất lại.”
Cố Tích Hồng cũng gật gật đầu, thật sự đúng là như vậy.

Ông vẫn luôn có cảm giác thiệt thòi cho con gái mình.


Lam Hân hiểu biết tâm tư của hai cha mẹ đã lớn tuổi “Mẹ, như vậy cũng rất tốt, mẹ lúc nào cũng có thê gọi điện thoại cho con, nêu muôn đi dạo phó, cuối tuần chúng ta cũng có thể cùng GÌ,”
“Được được được, Lam Lam, chúng ta đi dạo quanh siêu thị trước đi.”
Lâm Mộng Nghỉ cười nói, chỉ cần con gái mình cảm thầy vui vẻ, như thế nào đều có thể.

“Vâng!”
Lam Hân cười gật gật đầu, “Đúng rồi, mẹ, con đã có thêm cục cưng.”
Lam Hân bình tĩnh, nhân cơ hội này cũng nói luôn cho cho cha mẹ biệt.

ÂU Lâm Mộng Nghỉ nhìn qua Lam Hân, vẻ mặt bà vui sướng, “Lam Lam, nhanh như vậy sao?”
Có Tích Hồng cũng rất vui vẻ, ba đứa nhỏ của Lam Lam đều rất thông minh, ngày nào ông cũng muôn trông thấy ba anh em Tiêu Tuân, chơi đùa cùng với chúng.

Con gái và A Thành cuôi cùng cũng đã đện được với nhau, ông vần luôn rất hài lòng về con người của A Thành.


Thằng bé vẫn luôn là con rễ mà ông vừa ý nhất.

Sắc mặt Lam Hân hơi phiếm hồng, cười gật gật đầu, “Vâng ạ!”
“Ôi trời, Lam Lam à, đây chính là chuyện tốt nhất trong ngày của mẹ đây.”
Lâm Mộng Nghỉ mang vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại vui mừng, “Chị Mộ Thanh, chuyện này thật sự là quá tốt.”
Giọng nói của bà cũng không kìm được sự kích động.

“Đúng vậy đó Mộng Nghị, thật là tốt, ba anh em Tiểu Tuân biết tin cũng rất Vui vẻ.”
Mộ Thanh cười nói, bà hiện tại đúng là con đàn cháu đồng, đày một sảnh đường, môi ngày đêu cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Chị Mộ Thanh, Lam Lam liền phiền chị chăm sóc tôt cho nó.”
Lâm Mộng Nghi lôi kéo tay Mộ Thanh, lúc này đây, chỉ có Mộ Thanh mới thường xuyên ở cạnh con gái mình.

Mộ Thanh nhìn qua Lam Hân cười cười, “Mộng Nghi, Lam Lam cũng là con gái của chị mà, chị sẽ cô găng chăm sóc con bé thật tôt, em cứ yên tâm đi.”
Lâm Mộng Nghỉ cười gật gật đâu, “Em thì ai em cũng tin không nôi, nhưng mà Chị Mộ Thanh thì em luôn tin tưởng.”
“Đi thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.