Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1289: 1289: Chương 1290





“Ừm nhất định phải nhanh chóng.”
Tần Ninh Trân nói xong, tắt điện thoại.

Bà ta liệc nhìn rangoài cửa số, nêu không có ai làm ánh sáng của riêng mình, bà ta chỉ có thê tự mình chiêu sáng mà thôi.

Xem ra, tên ngốc Trác Diệp kia cũng không đáng tin cậy, hiện tại bà ta chỉ có thê dựa vào chính mình, bà ta không tin, trong tay Lục Hạo Thành có chứng cứ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Hạo Thành vừa đến công ty, đã bị một đám phóng viên vây quanh, Tân Ninh Trân đứng ở một bên thập giọng khóc nức nở.

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Tần Ninh Trân, ánh mắt lạnh lùng đáng SỢ.

Hôm nay bà ta xuất hiện ở đây, anh rât bât ngờ.

Tần Ninh Trân đỏ mắt nhìn Lục Hạo Thành, “A Thành, con trả lại Dật Kha cho ta đi, không có ông ấy, ta thật sự không sông nổi nữa.

Tần Ninh Trân nói tới đây, liền cúi đầu khóc, camera trong tay phóng viên, không ngừng chụp bà ta.


“Lục tổng, xin hỏi, chủ tịch Lục còn sông không?
Nghe nói anh giấu ông ấy, Lục phu nhân nói, hiện tại Chủ tịch Lục sông hay chết cũng không biết, xin hỏi đây là sự thật sao?”
“Đúng vậy, Lục tông, lúc trước si có ” tức nói, Chủ tịch Lục xảy ra chuyện liên quan đến anh, xin hỏi, thật sự sao?”
“Lục tông, có thể mời anh trả lời một chút câu hỏi vừa rồi không?”
Trong tay các phóng viên luân phiên ra trận, lời nói sắc bén hỏi Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành một tay căm vào người anh, lộ ra vâng sáng màu cam, khí chất của anh như thần, đứng l bắt động, không trả lòi câu hỏi của bắt luận kẻ nào, mà lắng lặng nhìn Tần Ninh Trân một cái.

Ánh mắt lại dừng lại trên người các phóng viên, “nêu mọi người muôn biệt cha tôi xảy ra chuyện gì, vậy thì, tôi sẽ phát sóng trực tiệp, tôi đem chứng cứ cho mọi người xem, rốt cuộc ai mới là hung thủ giết người.”
Phóng viên: “Lục Hạo Thành vậy mà đồng ý trả lời chuyện này.”
Lại còn phát sóng trực tiếp, anh hẳn rất chắc chắn.

Đều nói chó nhảy dựng tường, Tần Ninh Trân không nhịn được sao?
Mười máy năm này đều nhịn, đến cuối cùng đầu nlại nhịn không được.


Bà ta vội vã đến địa ngục, và anh không ngại đưa bà ta đi một chuyến.

Tân Ninh Trân đang âp ủ cảm xúc vừa nghe Lục Hạo Thành nói như vậy, trong nháy mắt ngây ngắn cả người.

Lục Hạo Thành chưa bao giờ đối mặt trực diện với vẫn đề này, vậy mà lại muôn đưa ra chứng cứ.

Không đúng, Lục Hạo Thành chưa bao giờ như vậy, chuyện không nắm chắc, anh nói có chứng cứ, nhất định sẽ có chứng cứ.

Bà ta vội vàng nhìn các phóng viên, vẻ mặt thương tâm nói: “A Thành, đều là chuyện của nhà chúng ta, vì sao lại gây ôn ào cả thành phó vậy”
Ánh mắt lạnh như băng của Lục Hạo Thành chợt đánh về phía Tần Ninh Trân, khóe môi ý cười dân dần sâu, lại vô cùng lạnh như băng, sắc mặt tiều tụy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuần mỹ của anh, ngược lại cả người yên lặng hơn rất nhiều.

Tân Ninh Trân nhìn vào ánh mắt của anh, dĩ nhiên có một loại cảm giác hít thở không thông, bộ dáng thăng lợi của anh đang năm chặt, càng làm”
cho đáy lòng bà ta hoàn toàn bôi rồi.

Bà ta chính là muốn thừa dịp Lục Hạo Thành lo lắng cho Lam Hân, không rảnh phỏng chừng những chuyện khác, làm cho bà ta có thê lợi dụng được.

“Không phải bà để những phóng viên này đến đê báo áo vệ chuyện gia đình chúng ta sao? Bà không phải là muốn gây náo loạn cả thành, dưới áp lực của dư luận, đề tôi trả lại cho bà sao? Tại sao lại nói là tôi nháo nháo chứ?”
Giọng nói nhàn nhạt, không có bắt kỳ cảm xúc nhấp nhô.

Tần Ninh Trân lại có loại cảm giác nhục nhã mặt đối mặt sàn nhà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.