Lục Tư Tư dừng bước, nhưng không quay đầu lại, cô thở dài một hơi, nói: “Là cha Dịch.
“
Nói xong, cô bước ra ngoài với tốc độ tao nhã.
Lôi Lăng gật đầu với Lục Hạo Thành, cũng đi theo.
Sắc mặt Lục Hạo Thành trong nháy mắt thay đổi, anh nghĩ tới bát kỳ một người nào, nhưng chưa từng nghĩ tới cha Dịch.
Anh biệt, ông vân luôn yêu mẹ, nhưng cũng không nghĩ, vì yêu mà ông đôi xử với hai chị em bọn họ cũng cực kỳ tôt.
May mắn thay, mẹ gặp hạnh phúc của riêng mình, không có bất kỳ s phản đôi, chỉ muôn làm cho mẹ tủa mình hạnh phúc, bây giờ nhìn lại suy l lại, đây là điêu đúng nhất anh đã àm.
Cha Dịch mấy chục năm nay, vẫn không buông tay, vân luôn bảo vệ mẹ, canh giữ một tòa thành thị, bảo vệ một người phụ nữ mình yêu.
Nhiều thập kỷ trôi qua, đối với cuộc sông của một người, thực sự rât dài.
Ông một mình ôm vết thương, chịu đựng cô đơn, cứ như vậy yên lặng ở bên mẹ nhiêu năm như vậy.
Anh ấy rất biết ơn ông, luôn bảo vệ mẹ mình.
Càng phải cảm ơn ông nhiêu năm như vậy, yêu mẹ, chưa từng buông tay Lục Hạo Thành chậm rãi nhắm mắt lại, tình thâm nhẹ giọng thì thầm: “Lam Lam, tình yêu của anh chưa bao giờ buông tay, cho dù thời gian trôi qua, chỉ cân em nhìn lại, thời gian dừng lại, anh sẽ ở bên c ạnh em nhiều năm, em cướp đi trái tim và con người của anh, từ nay vệ sau, em phải chịu trách nhiệm với anh, cho nên em nhật định phải tỉnh lại nhanh đó.
“
Anh xoay.
người trở lại bàn làm việc, mở két sắt ở một bên, lấy ra những tắm ảnh, nhìn anh cùng Lam Lam khi còn bé, mới hiểu được, từ sau khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, anh liền có cảm giác động lòng.
Sáng hôm đó, trong công ty đột nhiên nhìn thấy cô, anh đột nhiên cảm thấy ngày hôm đó trôi qua đặc biệt tốt đẹp, như thề nữ thần của mình cuối cùng đã trở về với anh.
Nhìn cô và Lạc Gân Hi ở cùng một lúc có nói có cười, giữa hai người càng thân mật, khi đó anh đối diện nhìn bọn họ, anh rất ghen tị, ghen tị đến mức chỉ nghĩ cô chỉ có thê sông trong thê giới của anh Vì thế, anh nhịn không được xông tói, cố ý ngồi bên cạnh cô, ánh mắt khiêu khích nhìn Lạc Cần Hi.
Anh đã hoài nghỉ thân phận của cô, da mặt dày chạy đến căn hộ của cô ăn cơm, nhìn bóng dáng cô bận rộn trong phòng bếp, nụ cười nhạt nhẽo nhàn nhạt của cô khiến trong lòng anh rất khẩn trương, càng ảo não vì sao anh không sợ trời không sợ đề ÁI, anh lại cảm thấy khẩn trương trước mặt một cô gái nhỏ, thậm chí có chút cảm giác máu chảy ngược.
Lúc anh đi, thật sự rât thập thỏm, anh Sợ cô cự tuyệt anh, nêu bị cự tuyệt, tâm tình anh nhất định sẽ rất mất mát, nhưng cô hiền lành, vẫn làm sủi cảo cho anh.
Lúc trước khoảng thời giai người ở chung từng chút từng chút, hiện lên trong đâu anh.
.
Nghĩ đến tâm tình khẩn trương của mình lúc ây, nhìn cô cười với mình, trong lòng lại vui vẻ, anh liền đặc biệ vui vẻ, điêu khiến anh kỳ quái nhất chính là, đêm trở về sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa.
Kỳ thật từ nhỏ đến lớn bị tổn thương quá nhiều, nên anh rất sợ nhìn thây sắc mặt bị người khác cự tuyệt, nhât là ở trước mặt người mình quan tâm, bởi vì chuyện bị cự tuyệt, trong lòng anh sẽ vô cùng khổ sở, bề ngoài anh lãnh khốc vô tình, chính là che dấu tất cả trong lòng anh.
Lục Hạo Thành lại đặt bức ảnh trở lại két sắt, giải quyết chuyện của công ty một chút, mới rò khỏi công ty, đên bệnh viện, bây giờ anh, bệnh viện đã trở thành trọng tâm cuộc sông của anh.
Nhân viên tập đoàn Lục Thị vân luôn bàn luận vê những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Tần Ninh Trân ra khỏi tập đoàn Lục Thị, liền nhanh chóng lái xe trỏ về tập đoàn Lục Trân.
Dọc theo đường đi, bà tạ gọi điện thoại giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, đem toàn bộ cô phân dưới danh nghĩa của mình chuyên đến tên Lục Hạo Khải.
Dọc theo đường đi, sắc mặt bà ta tái nhọt, hai tay năm chặt tay lái, dọc theo đường đi, xe đều là đường cong dọc theo đường đi, tiếng còi báo động một đường không dừng lại.
Bà ta, Tần Ninh Trân, lại sắp trải qua thông khổ một lần nữa, một lần nữa có thê vĩnh viễn rơi vào địa ngục thống khổ, những video đó đều là thật, trong lòng bà ta biết rõ, bà ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày này, từ mười mây năm trước, bà ta vân sông ở thiên đường.
Hiện tại lại có loại cảm giác muôn xuông địa ngục, đáy lòng bà ta rât không cam lòng, bà ta không nghĩ tới mình sẽ có ngày này, vói năng lực của bà ta, thật sự không nghĩ tói, ngày này sẽ đên nhanh như vậy.
Lục Hạo Khải đột nhiên gọi điện thoại tới, bà ta nhanh chóng nhận điện thoại, “Tiêu Khải.
“
Thanh âm run rầy không kiềm chế được.
“Mẹ, bây giò mẹ thế nào rồi?”.