“Như thế nào lại có loại người ác độc đến vậy chứ?”
“Đúng vậy, mẹ con hai người này đều độc ác nhân tâm giông nhau.”
“Quả thực không phải người, đúng là súc sinh.”
“Đúng vậy, là súe sinh, nuôi một con chó còn biết xoay người vậy đuôi với chủ nhân, còn loại người này thì sao?”
Toàn bộ nhóm cổ đông ngồi dưới đều phẫn nộ chửi bới Lục Hạo Khải.
.
truyện kiếm hiệp hay
Hai con ngươi trong mắt Lục Hạo Ề Thành đen trầm như màn đêm, cuôn cuộn mưa rên gió dữ lãnh liệt, anh chợt đứng dậy, trên trán nồi rõ gân.
xanh, hai đấm nắm chặt, bước đi đến trước mặt Lục Hạo Khải, khí thế kia làm cho người ta trở nên sợ hãi, tựa như ma quỷ từ địa ngục đến đòi mạng vậy.
Anh đột nhiên vọt tới một quyền đánh vào mũi của Lục Hạo Khải, còn nghe được cả tiêng xương gãy vụn.
Lục Hạo Khải nhất thời cảm thấy trời đất như quay cuông, đau đến mức trước mắt tôi sâm, cả người choáng váng, cảm giác ngột ngạt kèm theo đạu nhức xông lên đỉnh trán khiến hắn không kịp tiếp nhận mà lui ra phía sau vài bước, trong nháy mắt cũng mắt đi khả năng suy nghĩ.
Máu từ lỗ mũi của Lục Hạo Khải lập tức tuôn trào, trong miệng lại tràn ngập toàn mùi máu tươi.
” Hắn kêu lên thảm thiết không ngừng, bản thân luôn sống an nhàn sung sướng, đây lần đầu tiên hắn phải chịu sự đau đớn và khó chịu tới vậy, khắp mặt đều là máu trông rất dữ tợn đáng sợ.
Giọng nói lãnh khốc vô tình của Lục Hạo Thành vang lên: “ Trong mắt cha tôi không chập nhận nỗi một hạt cát, nên chắc chăn ông, ây cũng không chấp nhận nổi cậu.”
Lục Hạo Khải vốn đang bị đau, sau khi nghe xong mây lời này, trong lòng càng thêm đau đón.
Người cha đã ân-cần dạy bảo, che chở hắn từ nhỏ, hình ảnh đó vân in sâu trong tâm trí hắn, mặc kệ Lục Dật Kha có phải là cha ruột của mình hay không.
Nhưng người cha đã nuôi nắng h hắn mỗi ngày, nỗ lực dạy bảo hắn môi ngày cũng chính là ông.
Một quyên này của Lục Hạo Thành,đúng là đáng đánh, tựa như đánh vào tia áy náy trong lòng hắn đối với cha mình Hắn từ nhỏ đã học tập không tốt, vừa câm vào vở bài tập đã muôn ngủ.
Tuy nhiên Lục Hạo Thành, không có sự quản thúc của cha, thành tích vận luôn luôn đứng thứ nhất, khoảng cách giữa hai người bọn họ vĩnh viễn là bầu trời và mặt đất.
Mặc kệ là học về cái gì hắn đều chậm hơn Lục Hạo Thành rất nhiều, chờ tới lúc hắn phản ứng kịp thì Lục Hạo Thành đã sớm học xong.
Bởi vì có sự chênh lệch lớn đến vậy mà lòng tự trọng của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, hắn càng ngày càng thấy chán ghét Lục Hạo Thành, muôn cho cha cũng chán ghét đối phương, cho nêrr, khi nhìn thây mẹ hãm hại Lục Hạo Thành, sau đó lại bày ra vẻ mặt vô tội, hắn đã học theo được rất nhiều.
Hắn cũng bắt đầu học cách hãm hại Lục Hạo Thành, khiến cho cha càng ngày càng chán ghét người anh cả này.
Và hắn đã làm được, sau khi Lục Hạo Thành lên tới đại học, cũng rất ít về nhà, ở nhà, hắn cũng rất ít khi nghe được những lời so sánh vê Lục Hảo Thành mạnh hơn hắn thé nào.
Tâm trạng hắn cũng tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng bắt đầu có tâm trạng đi chơi.
Tuy nhiên Lục Hạo Thành lại giông như loại người dù có bị bão tập đánh quật cũng không chịu ngã xuông, càng đôi mặt với khó khăn, anh càng trở nên cố găng, không đến thời gian vài năm, anh đã gặt hái được thành tựu, thậm chí còn có thê nói là thành công lớn.
Mà hắn, dựa vào cha chu cấp mà vẫn sóng đến bây giờ, ăn, mặc dùng đêu là cha cho hãn, hắn chưa từ ng làm ra được công trạng gì.
Thậm chí, ở dưới sự bao che của mẹ, hắn còn làm ra rất nhiều chuyện xấu.
Lục Hạo Khải giơ tay lau máu trên mặt, tay áo của bộ tây trang sang trọng dính đầy vết máu.
Hắn cười nhìn về phía Lục, Hạo Thành, giọng điệu trâm xuống: “Lục Hạo Thành, anh có biết tôi ghét nhất điểm nào ở anh không?
Tôi ghét nhất chính là dáng vẻ ngạo mạn trịch thượng này của anh.
Giống như thiên hạ này đều nằm gọn dưới chân anh vậy.”
Lục Hạo Thành: “Sau này cậu cũng có thể tiếp tục chán ghét tôi, tôi từ nhỏ đã là dáng vẻ này.”
“Không!”.