Anh đã từng trải qua quá trình đó, không muôn đề người anh em tốt của mình lại giâm lên vệt xe đồ, lại đi qua con đường cũ của mình một lần nữa.
” Mộc Tử Hoành đau nhói thở ra một hơi.
~ “A Thành, cậu cũng thây đây, tôi hiện tại đã thành cái dạng này, không có cách nào mang đến cho cô ây hạnh phúc tốt nhất.
Cậu có biết tôi yêu cô ấy nhiều đến thế nào không?
Nếu tình yêu sâu sắc nhất là có thể đánh đổi cả mạng sông của bản thân đề người mình yêu được sông lại, như vậy, vì Nghiên Nghiên, tôi có thể làm được đên mức độ đó, mặc kệ là trước đây hay hiện tại, tôi chỉ muốn mang đền cho cô ây sự hạnh phúc hoài mỹ nhật, nhưng mà hiện tại tôi lại chẳng thể mang đến cho cô ấy cái gìoa ˆ
Lục Hạo Thành nhìn dáng vẻ đau khổ của tên bạn thân, cũng không biết cái cậu ta gọi là hạnh phúc hoàn mỹ kia là thế nào.
v ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thật ra, việc được ở cạnh nhau, bắt luận là trong dáng vẻ thế nào, thì mới thật sự gọi là hạnh phúc.
“Tử Hoành, hai người được ở cạnh nhau mới là hạnh phúc hoàn mỹ H nếu cả hai phải chia lìa, chỉ lưu lại tình yêu, đó mới chính là tiếc huôi.
Lục Hạo Thành nói ra mấy lời thắm thía, anh không muốn nhìn thấy Mộc Tử Hoành và Cần Nghiên cứ phải đau khổ dai dẳng như vậy nữa.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của Lam Hân nằm trên giường bệnh, đáy lòng cảm thây đau đớn.
Những ngày tháng trước kia quá mức hạnh phúc, hạnh phúc khiến anh nghĩ như bản thân đang năm mơ, mà hiện tại, bỗng nhiên vừa tỉnh mộng, niêm hạnh phúc kia cũng theo đó mà tan biến mắt.
Anh đã hy vọng biết bao, giấc mơ hạnh phúc đó Vĩnh viễn đừng đề anh tỉnh lại.
Mộc Tử Hoành nghe vậy thì trở nên suy tư, ở cùng bên nhau mới chính là hạnh phúc ư?2 Anh thật sự có thể cho Nghiên Nghiên được hạnh phúc mà cô ấy muốn sao?
Cả đời này, cho dù anh làm cái gì đêu sẽ cô găng theo những thứ mà cô thích, anh cứ ngỡ răng mình cứ như vậy mà trải qua một đời.
“Tối hôm qua, bác sĩ rất nồi tiếng ở nước ngoài đã đến xem chân của tôi, ông ây nói, hy vọng khá xa vòi, nhưng cũng không thể từ bỏ hy vọng, được, chỉ cân tôi kiên trì rèn luyện, có lễ một năm, có lẽ hai năm, hoặc sẽ dài hơn một chút, có lẽ phải cân đến hơn mười năm, tôi sẽ có thể bình phục.
Nhưng mà Nghiên Nghiên, cô ấy có thê chờ tôi trong khoảng thời gian dài như vậy sao?
A Thành à, suy nghĩ sâu hơn một chút, tôi cũng đâu là cái gì, mà đề cho người phụ nữ xuất sắc như Nghiên Nghiên đợi chờ một tên tàn phê như tôi.
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, trầm mặc không nói lời nào, mỗi người đều có cuộc đời riêng, đều là do bản thân mình quyết định, anh không thê ảnh hưởng tới quyết định của Mộc Tử Hoành, mỗi người đều có sự nhận thức và nguyên tắc về tình yêu không giống nhau.
Nhưng anh rõ ràng nhìn ra được lòng tốt của Tử Hoành cuối cùng sẽ khiến trái tim của Nhạc Gần Nghiên rét lạnh.
Nhạc Gần Nghiên là người rất có chủ kiến quan điểm riêng, đối với chuyện mà cô ấy đã xác nhận, cũng sẽ không dễ dàng gì thay đổi.
Mộc Tử Hoành lại vì cô ấy mà hy sinh nhiều như vậy, cô ầy cũng là người ân oán rõ ràng, hai người giờ phút này hãm sâu vào thông khô, nhưng không có bất luận kẻ nào có thể trợ giúp bọn họ.
Nhạc Cần Nghiên vừa từ phòng bệnh thăm bà nội Cô trở vê, nghe được những lời nói kia của Mộc Tử Hoành, nước mắt không nhịn được mà tuôn như mưa.
Không được, không thể vì người đàn ông hèn nhát này mà rơi nước mắt được, nhưng mà khi nghe thấy giọng anh, nhìn thầy anh thanh tâm quả dục, dáng vẻ đơn thuần lại lãnh đạm, cô nhìn mà vô cùng xót xa.
Đối với những người khác, có thể gọi là bắt cóc đạo đức, nhưng đối với cô mà nói, là tình yêu cùng ân tình đã bị bắt cóc.
Cô từ nhỏ, cha mẹ không thường xuyên ở bên cạnh, lớn lên trong âm lạnh của thế gian, mà bản thân cô lại biết, làm người phải biết thỏa mãn, biết đủ, hiểu được phải cảm ơn, hiểu được nên quý trọng, mới có thể có được càng nhiêu.
Nhưng mà, Mộc Tử Hoành, anh chăng lẽ không biết rằng còn có một loại Tử Tưởng, đó là buông bỏ sao?
Khi em đã buông tay, mà anh vẫn như cũ ở đó chờ đợi, anh sẽ trỏ thành tên ngu ngốc nhất thiên hạ Một năm, hai năm, ba năm, Mộc Tử Hoành, em cho anh thời gian ba năm, mặc kệ anh có thể đứ ng lên được hay không, nếu anh vẫn nhất quyết lựa chọn buông tay em, vẫn không biệt quý trọng như cũ, vậy thì em cũng sẽ buông tay.
Nhạc Cần Nghiên chớp chớp mắt, lau đi nước mắt trên mặt, cuôi cùng nhịn không được lại chảy xuống, cô vội dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, xoay người rời đi.
Mộc Tử Hoành ngồi trong phòng bệnh hồi lâu, cũng không đợi được Nhạc Cần Nghiên.
trở về, anh nhìn thoáng qua ngoài cửa SỐ, có lẽ là có mặt anh ở đây, cô trở về cũng sẽ không cảm thây được tự nhiên đi.
“A Thành, tôi phải đi rồi, cậu chú ý thân thẻ, đừng đê quá mệt mỏi.”.