“Được! Trên đường cần thận.”
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua đối phương, không tiệp tục nói thêm gì khác nữa.
* Mộc Tử Hoành sau khi rời đi, lại qua thăm bà nội Có, chỉ có một mình Lâm Mộng Nghĩ ở bên trong.
Lâm Mộng Nghỉ nhìn thấy Mộc Tử Hoành đến, đáy mắt lại hiện lên vẻ đau lòng “Ả Ecinh sao cháu lại tới đây?”
Giọng điệu Mộc Tử Hoành thản nhiên, “Bác gái Có, cháu qua thăm bà nội, bà nội đã xảy ra chuyện không may như Vậy, tất cả mọi người đều rất buồn.”
“AjI”
Lâm Mộng Nghỉ nhịn không được thở dài một hơi, nghẹn ngào nói: “Cũng không biết nhà của chúng ta gân đây đã xảy ra chuyện gì nữa?
Liên tiệp gặp chuyện không may.
hết lần này đến lần khác, đáy lòng của ta luôn cảm thấy bất an, Lam Lam còn năm ở trên giường bệnh, giờ mẹ chồng lại ngã xuống.”
Lâm Mộng Nghỉ nói xong, nước mắt liền không không chê được chảy ra.
Bà đã hy vọng biết bao nhiêu, tất cả chuyện này chỉ là một giâc mơ.
Sau khi tỉnh giác, người một nhà của bà đều quây quân hạnh phúc, vui vẻ, nói nói cười cười.
Mộc Tử Hoành hơi mím môi, đáy lòng nhịn không được khóc thầm, mấy người bọn họ, đều bởi vì một người phụ nữ là Tần Ninh Trăn mà biên b thành như vậy, là bọn anh quá ngồc, mới có thê để những chuyện này xảy ĩg.
Cũng may, tất cả những âm mưu của Tân Ninh Trăn hãm hại anh, rốt cục đã rõ ràng chân tướng.
Đáy lòng anh vẫn luôn ứ đọng về chuyện này, đó thật sự khiên người ta trăn trở.
Hiện giờ, thật sự là Tần Ninh Trăn làm ra, anh cũng an tâm.
Trong tương lai, đối với xã hội này, anh sẽ thêm phần cảnh giác hơn, sẽ không để cho bản thân mình bị tổn thương nữa.
“Bác gái Có, bà nội Cố nhất định sẽ ạ lại được, bà cụ rất thiện lư ơng, ông trời sẽ không thể để người tôt xảy ra chuyện được.’ Mộc Tử Hoành an ủi nói.
Lâm Mộng Nghĩ gật gật đầu, nhìn thoáng qua chân anh: “A Hoành, cháu rôi cũng sẽ tốt lên.
Vừa rồi Nghiên Nghiên cũng, có qua đây, nói cháu cũng đên, ta vôn nghĩ gia gặp cháu, lại lôi kéo con bé hỏi chuyện bảy năm trước lúc con bé ở cạnh Lam Lam, Nghiên Nghiên đi rồi, ta còn đang muôn qua gặp cháu, cháu đã tới đây rôi.”
Ánh mắt Mộc Tử Hoành dần tràm xuống, Nghiên Nghiên đã rời đi rồi sao?
“Bác gái Có, nếu cháu đã đến đây, tả nhiên cũng sẽ qua thăm bà nội Cô, mẹ cháu vốn cũng muốn qua thăm bà một chút, lại bởi vì bỗng nhiên có việc mà chưa tới được.”
Lâm Mộng Nghi mang vẻ mặt cảm kích cười cười, “Thay ta cám ơn mẹ cháu, bảo cô ấy không cần lo lắng.”
“Vâng ạ! Cháu sẽ chuyển lời lại.”
Mộc Tử Hoành khẽ gật đầu, cùng.
Lâm Mộng Nghi hàn huyện một hôi rôi mới rời đỉ.
Ngô Vũ phụ giúp-anh đi tới hầm ga ra.
Anh nhìn thoáng qua ga ra nhìn thấy xe của Nhạc Cân Nghiên vân ỏ đó.
Cô vẫn còn chưa rời đi sao?
Nhưng cô cũng không ở’ trên xe.
Trong lúc anh còn đang nghỉ hoặc, bồng nhiên nghe được tiêng quát phẫn nộ của Nhạc Cần Nghiên.
“Ôn Lãng, anh cút ngay cho tôi, tôi đã nói qua với anh rồi, đừng bao giờ xuật hiện trước mặt tôi nữa.”
“Nghiên Nghiên, là anh sai rồi, anh thật sự sai lâm rồi, anh không nên trộm đi cổ phần công ty của em, anh chỉ là lo lắng em sẽ rời khỏi anh nên mới làm như vậy, em cũng biết đó, em xinh đẹp như vậy, lại còn rất xuất sắc, người theo đuôi em ở khắp nơi, anh cũng không có cảm giác an toàn vì thê mới làm như vậy, Nghiên Nghiên, xin em hãy tha thứ cho anh một lân đi.”
Dáng người gây yêu của Ôn Lãng trong bộ vest màu bạc, gương mặt phờ phạc, mái tóc rồi bời khiên anh ta trông có chút lôi thôi, luộm thuộm..