Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1335: 1335: Chương 1336





Nhạc Cần Nghiên nhìn khuôn mặt tầm thường của người đàn ông trước mắt này, đắy lòng tự giêu, gương mặt bình thường như vậy mà tại sao trước kia cô có thê thấy đẹp trai được nhỉ?
Tên đàn ông khốn kiếp, cặn bã như vậy,sao trước đó lại thây anh ta là
Khi so sánh với Mộc Tử Hoành, ngay cả xách giày cho Mộc Tử Hoành anh ta cũng không xứng.

Nhạc Cân Nghiên khoanh tay trước ngực, hai mắt hơi híp lại, khinh thường đánh giá Ôn Lãng, “Ôn Lãng, tôi đã gặp được rất nhiều kiêu đàn ông, nhưng mà loại đàn ông | không biết xấu hỗ giống như anh vẫn là người đầu tiên, trước đó tôi thật sự là ánh mắt mù rồi, mới có thê qua lại với anh những ba năm, may mãn thay trong ba năm này, ngay cả tay tôi cũng không thèm cho anh năm, nêu không tôi thật sự cũng bị anh làm ghê tởm muốn chết.”
Lúc nghe được câu nói “đến tay cũng không cho anh nắm lấy một chút”
Mộc Tử Hoành nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ, Nghiên Nghiên cùng Ôn Lãng yêu nhau.

ba năm, ngay cả tay cũng không đề Ôn Lãng chạm một chút, điêu này chứng minh cái gì, Nghiên Nghiên căn bản là không hề yêu thương Ôn Lãng.


Cứ nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của Mộc Tử Hoành không hiều sao lại cảm thấy vô cùng thoải mái.Nghiên Nghiên thật là đáng yêu!
“Nghiên Nghiên, em cũng đã nói, chúng ta nói chuyện yêu đương những ba năm; nay cả ngón tay em cũng không cho anh chạm vào dù chủ một chút, thậm chí hôn anh một chút em cũng không tình nguyện, trước khi kết hôn em không muốn động chạm da thịt với anh, điêu đó không phải anh đã đồng ý với em rồi sao Lỗi lầm duy nhất của anh là đã bí mật chuyên nhượng cô phần công ty của em, hiện tại đã lấy lại được rôi, chỉ vì chút việc nhỏ này, mà em không thê tha thứ cho anh sao?”
Ôn Lãng mang vẻ mặt cầu xin nhìn vào mắt Nhạc Cần Nghiên.

Người phụ nữ này, trong nhà giàu có như vậy, nêu bỏ lỡ cô, hắn nhật định sẽ hôi hận cả đời.

” Nhạc Cân Nghiên lạnh lùng cười, ánh mắt châm chọc nhìn vệ phía người đàn ông không biết xấu hỗ trước mặt, “Ôn Lãng, chỉ có chút việc nhỏ ư?2”
“Anh nói ra cũng thật thoải mái, anh nói anh tuân thủ ước định, lại lén lút sau lưng tôi chơi đùa người phụ nữ khác, đây mà là nói yêu tôi sao?”
“Cút! Không cần xuất hiện ở trước mắt tôi thêm lần nào nữa, nêu không đừng trách tôi đối với anh không chút khách khí.”
Nhạc Cần Nghiên nói một cách sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt ngập tràn lửa giận “GÚ.

CGUna Ôn Lãng không thể tin nhìn vào Nhạc Cần Nghiên đang nói máy lời dứt khoát đanh thép trước mặt.

Cùng cô chung đụng đã bao năm nay, cho tới bây giò cô cũng chưa từng nói qua với anh ta những lời này.

Nhạc Cần Nghiên lạnh lùng cong lên khóe môi, “Nêu lồ tai anh còn chưa bị điếc, liền lập tức cút đi.”

Giọng nói không hê có chút độ âm, vang vọng dội lại trong gara rộng lớn, không nghĩ tới tên này còn đuôi tới tận đây, trong nháy mất nhìn thấy anh ta, cô cũng khá sửng sốt.

Chuyện rồi rắm giữa cô và Mộc Tử Hoành đến bây giờ còn chưa được giải quyết xong, trong lòng hiện tại đã rât phiên muộn rồi, nhật định phải đem chuyện này giải quyết trước, lòng cô mới cảm thây thoải mái được.

“Nghiên Nghiên, anh chân thành đối xử với em như vậy, em thật sự tuyệt tình nhẫn tâm với anh như vậy sao?
Hơn nữa, anh đi xa ngoài tìm phụ nữ đều chỉ là gặp dịp thì chơi “Là gặp dịp thì chơi hay là diễn giả thành thật, đó là chuyện của anh, chúng ta đã sớm chia tay rồi, chuyện của anh không còn một sợi lông nào liên quan đên tôi, đừng dây dưa làm phiên tôi nữa.”
Nhạc Cần Nghiên không hề lưu tình mà cắt ngang lời đôi phương.

Con người tên Ôn Lãng, đúng là có vài phân nhan sắc, nhưng đặt cạnh so sánh với Mộc Tử Hoành thì đúng là một trời một vực.

Nếu gặp được Mộc Tử Hoành, cô sao có thê cảm thầy người đàn ông Ôn Lãng này cũng rất tuyệt chứ.

Nhưng sau khi gặp được anh cô mới biết, bản thân trước đó mắt bị mù rồi, mới có thể coi trọng loại đàn ông cặn bã đến vậy.


Hiện tại ngâm lại chuyện trước kia, cô cũng không xem như là thích anh ta.Lúc đó chỉ là cảm thấy ở bên anh ta cũng không có gì là chán ghét.

“Nghiên Nghiên, em thật sự không muôn tha thứ cho anh sao?
Nếu em không chịu tha thứ cho anh, hiện tại anh sẽ chêt cho em xem.”
Ôn Lãng vừa khóc lóc vừa nghiêm mặt nhìn qua Nhạc Cần Nghiên, đã qua lâu như vậy mà cô vẫn còn tức giận.

Lại còn ý chí sắt đá đến vậy, chia tay xong liền thật sự không bao giò đề ý đên anh ta nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.