Lam Hân cũng cười khổ một cái: “Tôi từ nhỏ đã rất vất vả, vì tôi không p hải là con gái ruột của họ.
Đối với bồi mẹ nuôi của tôi mà nói, tôi tồn tại giống như một quả bom hẹn giờ vậy.
Nhưng, tôi và cô không giông nhau, cô chính là con gái ruột của mẹ cô.”
Ninh Phi Phi vừa nhắc tới chuyện cũ, một sự bỉ thương nông đậm từ đáy lòng dâng lên, cỗ chớp chớp mắt, che dâu cảm xúc hiện lên trong mắt, gượng cười: “Giám đóc Lam, như vậy thì tôi là người bát hạnh nhất trong sô rất rất nhiều những cô con gái ruột rồi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ nông thôn điển hình, lúc còn trẻ đến thành phố Giang, làm thuê.
Tuy bà vân luôn sinh sông ở đây, nhưng quan niệm trọng nam khinh nữ đã hẳn sâu vào trong con người của bà.
Khi con bé, chăm sóc anh trai tôi rất chu đáo dù là chuyện nhỏ nhát.
Hiện tại, anh trai tôi thành ra bộ dạng như thế này, bà ây vần y nguyên che chở cho anh trai tôi, tôi sọ răng khi anh ấy đột nhiên gặp rắc rồi, chính bản thân tôi cũng không cách nào ứng phó được.”
“Nửa đêm hôm trước anh ấy quay về nhà, rôi đột ngột thu dọn đỗ đạc bỏ đi, nói cái gì mà hiện tại hắn giàu có rồi, không muôn ở lại căn nhà cũ nát này nữa.
Hắn đưa cho mẹ tôi mười nghìn tệ, để cho mẹ của tôi mua quần áo mặc, từ đó đến nay hắn vẫn không hề quay vê, tôi cũng không quan tâm lãm, dù sao những lời trong miệng hắn thốt ra cũng không có câu nào là nói thật.”
Anh trai cô không quay về nhà nữa, trong nhà càng yên tĩnh hơn nhiêu.
Cô mỗi ngày đều tăng ca, lúc về tới nhà đều rất mệt mỏi, còn đối mặt với Sự ầm ï của anh trai, càng mệt mỏi gấp bội.
Lam Hân im lặng, không nói chuyện nữa.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, gia đình nào cũng đều có nỗi khổ riêng.
Gia đình nhà họ Cố của cô cũng như thê.
So với quá khứ từng trải của cô, hoàn cảnh bây giờ chính là một sự ân sủng đặc biệt.
Thậm chí, cô càng.
biết on tất cả những gì mà cô đã trải qua trong quá khứ, vì những điều đó đã giúp cô ây trưởng thành nhanh hơn rất nhiều.
Lam Hân mỉm cười: “Phi Phi, cô cũng không cân phải quá buồn bã.
Ông trời cũng.
rất công băng, cho phép chúng ta giáng xuông thê gian này, đóng cánh cửa hạnh phúc này của chúng ta.
Khi thời cơ tới, ông ây lại mở ra một con đường dẫn tới một cánh cửa khác.
Để chúng ta có thể đạt được hạnh phúc.”
“Đồng ý!”
Ninh Phi Phi cười tươi: “Tôi cũng rất mong tôi sẽ gặp được may mãn như vậy.”
Lam Hân: “Vậy, chúng ta làm việc thôi.
Dương tỷ vừa mới bị điều đi.
Quản lý mới tới nghiệp vụ chưa quen công việc.
Hai chúng ta cần phải cố găng, mới có thê tan làm sớm hơn một chút.”
“Ừm!”
Ninh Phi Phi cười, cúi đầu làm việc.
Mà lúc này, Lục Hạo Thành đang trong phòng làm việc, Âu Cảnh Nghiêu bước vào với một chồng tài liệu, bước đôi chân thon dài của mình đi vào.
Lục Hạo Thành đang xem tài liệu ở trên máy tính.
Nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đi vào, anh hỏi: “Đã tìm được danh tính của người phục vụ chưa?”
Âu Cảnh Nghiêu gật đầu: “Đã điều tra ra rôi, nhựng hắn đã sớm rời khỏi thành phô Giang.
Lâm Dã và những người khác đang theo dõi hành tung của hắn.
Khi họ tới thành phố Phản, chẳng máy chốc sẽ có tin tức thôi.”
Âu Cảnh Nghiêu cầm tài liệu trong tay đặt ở trước mặt anh.
Anh chỉ vào người đàn ông trong tài liệu, nói: “May là có quan hệ của Dịch tổng, chúng ta mới có thê điều tra ra nhanh như vậy.
Người đàn ông này tên là Ninh Thành Công,.
là một dân chuyên cờ bạc.
Ở chỗ này làm việc kiêm chút tiền sinh hoạt, một khi có tiền liền mang đi cá cược, đối phương cũng biết là anh ta rất cần tiền, nên mới tìm đến hợp tác.
Chỉ cần ‘anh ta khai ra chuyện đêm đó, Có Ức Sầm ngay lập tức sẽ được thả Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cái tên đó, mỉm cười: “Ninh Thành Công, một cái tên hay như vậy, cuỗi cùng lại không thể thành công, trở thành một tên cờ bạc, đi vào con đường phạm tội.
Thật là lãng phí cho một cái tên rât hay.
Nói với Lâm Dã, bảo bọn họ trong vòng ba ngày tới, vận dụng hệt tât cả các môi quan hệ, tìm người bằng được này cho tôi.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Tôi đã phân phó rồi.
Nhưng e răng, trong khoảng thời gian ba ngày sẽ có chút eo hẹp, Lâm Dã đã đưa người tới đó rôi, vừa đi vừa về cũng mất tới hai ngày.
Còn lại một ngày đề tìm anh ta, chắc là hơi khó khăn một chút.”.