Và Lục Hạo Thành cũng sẽ đề Lam Hân hiểu rõ về những sản nghiệp đứng tên của cô, anh sẽ chia sẻ mọi thứ mà anh có với cô, mà không có bắt cứ một bí mật nào.
Lam Hân sau khi hiểu rõ mới nhận ra rằng, Lục Hạo Thành giàu hơn những gì người ngoài nhìn thấy.
Chuỗi sản nghiệp do anh đứng tên dường như đã bao phủ gân một nửa thành phố Giang, đây đều là những gì tự tay anh kiêm được trong nhiêu năm.
Nếu cộng cả tài sản trước đó của gia đình nhà họ Lục, anh ây hoàn toàn xứng đáng là người giàu nhất ở một số thành phố lần cận.
Thế nhưng, dã tâm của Lục Hạo Thành không chỉ có vậy, hiện tại, anh ây đang không ngừng cô găng, đặc biệt trong năm nay, việc kinh doanh của anh đã vươn ra ngoài nước.
Tác phẩm thiết kế thu đông của Lam Hân ở nước ngoài cũng nhận được sự yêu thích của nhiêu người.
Còn phải nói đến nhãn hiệu C.Y của Lục Thị đã được mọi người đồng lòng công nhận và khen ngợi.
Đến hơn năm giờ, Lâm Hân mới ngắng đầu lên, nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, anh vẫn đang cúi đầu làm việc.
Dáng vẻ chăm chú làm việc của anh, quyên rũ vô cùng, trong mắt Lan Hâm tràn đầy những tia sáng lóa mắt.
Lục Hạo Thành dường như cảm nhận thấy ánh mắt của cô, ngước mắt lên, nhìn vào cô rôi mỉm cười: “Lam Lam, em được lắm.”
“Ừm!”
Lạm Lam cười cười: “Tiếp theo sẽ đến lượt anh xăm soi, nếu cảm thấy không, thích hợp, chúng ta sẽ đổi với nhau.”
Lục Hạo Thành: “Thế nhưng, là bà xã nhìn chăm chú vào anh, vì thế sẽ không có vẫn đề nữa.”
“Ha ha… ” – Lam Hân bật cười khúc khích.
“Em mkiÊ thích nhìn anh nữa đâu, như thê sẽ làm rồi loạn suy nghĩ của em.”
Cô ấy thực sự nghiêm túc khi làm việc.
Lục Hạo Thành thu dọn bàn làm việc của mình một chút: “Bà xã, chúng ta tan làm thôi.”
Lam Hân: “…”.
Rõ ràng, anh chưa làm xong công việc của mình mà.
“Anh không làm nữa sao?”
Lục Hạo Thành đứng dậy nhìn cô: “Nếu ngày mai chăm chỉ hon một chút, sẽ làm xong ngay thôi.
Chúng ta đi ăn tối đi, anh đói rồi.”
Lam Hân: “…”.
Buỏi trưa, rõ ràng anh ấy ăn rất nhiều, cô không đói, sao anh ây lại đói rồi.
“Vậy chúng ta về nhà ăn cơm.”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đâu: “Không thích, hôm nay chúng ta đi hẹn hò đi, đến khách sạn Thần Ý ăn tôm hùm.
Nó vừa được giao tới bằng được hàng không, còn rất tươi, em thích ăn nhất mà.”
Cô ấy có thể từ chói cầu lương của đối phương sao?
Tha cho tôi đi, đừng có ngược đãi cún nữa.
Âu Cảnh Dương nhìn hai người bọn họ với ánh mắt tràn ngập oán thán.
Dạo gần đây Lục Hạo Thành đối xử với công việc thực sự tiêu cực.
Lục Hạo Thành nhìn thấy bộ dạng một mực không muôn đi của cô, anh hơi cau mày, ngôi xuông nhìn cô chăm chú: “Lam Lam, em không muôn đi thật sao?”
Lam Hân khẽ lắc đầu, miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo: “Lục Hạo Thành, chúng ta ăn no rôi, còn cha mẹ và bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?”
Lục Hạo Thành nghe xong, cười cười: “Cái này thì đơn giản, đề bọn họ cũng ăn giống như chúng ta là được rồi..