Những ngày tháng rung động với Lam Lam, anh ta đi rôi, cũng không che dấu được nỗi đau và sự xót xa ở dưới đáy lòng.
Lục Hạo Thành lầy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Có Ức Sầm.
Sau đó đưa Lam Hân tới khách sạn Thần Ý.
Hai người đi thẳng đến tầng.
cao nhất, vân là căn phòng mà họ đã ỏ trước đó.
Lam Hân nhìn quanh, mỉm cười: “Trước kia, khi hai chúng ta đến đây, em vẫn còn rất nhộn nhạo, cũng không nghĩ tới, lại đến đây thêm một lân nữa.”
Lục Hạo Thành ôm cô đến bên chiêc giường lớn mêm mại, ngồi xuông, ánh mất cưng chiều nhìn cô, đưa tay chạm một cái vào chiếc mũi thon của cô: “Đồ ngốc, em nghĩ răng, sau khi tìm được em, anh sẽ dễ dàng thả em đi hay sao?
Em biết không, em chính là một vàng sáng trong cuộc đời của anh, đề cho anh có dũng khí sống tiếp cho đến ngày hôm nay.
Chỉ cần mỗi ngày nghĩ rằng có thể gặp được em, anh liên liêu mạng dốc Sức xây dựng sự nghiệp.
Anh muôn kiếm thật nhiêu tiên, muôn cho em cả thế giới này.”
Lam Hận nhìn anh, không biết mấy.
ngày, gần đây có chuyện gì nữa, mà anh ây luôn thích nói những lời như thế nảy.
Có điều, những lời mà anh ấy nói, thật sự rất dễ chịu.
Cô đột nhiên cười hỏi: “Nếu như em kết hôn rồi thì sao?”
Lục Hạo Thành ngồi bên cạnh cô, đáy mắt lộ ra vẻ kiên định: “Vậy thì anh sẽ đến cướp em trở về, bởi vì em chỉ thuộc về anh thôi.”
“Ha ha… Lam Hân cười hạnh phúc, dựa vào trong lồng ngực của anh.
Tâm hồn gần gũi với nhau, để cho hai người cảm nhận được niêm hạnh phúc của nhau.
Trên gương mặt anh tuần của Lục Hạo Thành cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, anh dụi đầu vào má của (S9).
“Lam Lam.”
Lục Hạo Thành cúi đầu xuống nhìn cô.
“Ừm!”
Lam Hân hơi ngước.
mắt lên, mỉm cười, liếc anh một cái.
“Lam Lam.”
Anh lại dịu dàng gọi cô, cảm giác anh gọi cái tên này cả một đời cũng không thấy đủ.
Ở tuổi độ ba muoi rồi, nhưng anh vẫn như một chàng trai hai mưoi tuổi, nũng nịu mà ngông cuồng.
Lam Lam đâm anh một cái, giọng điệu tràn đầy sự nũng nịu: “làm gì vậy?”
“Em chính là độc dược.
Sau khi bị trúng độc của em rôi, anh cũng không muốn giải độc nữa.”
Anh rất thích dành thời gian một mình ở với cô như thế này, thật tốt! “Ha ha… ” Lam Hân vui vẻ cười: “Lục Hạo Thành, em mới bị anh hạ độc nè, có điều, dạo gần đây anh có chuyện gì e1?
Tại sao cứ luôn nói những lời âu yếm vậy?”
Lục Hạo Thành dựa vào vai của cô, từ trong mái tóc của cô tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, rất mê người, anh nhắm mắt lại hưởng thụ: “Lam Lam, chúng ta yêu nhau, lại đang cùng nhau hẹn hò.
Làm người chông như anh, quan trọng nhật chính là lây lòng bà xã của mình.”
Bộ dạng dịu dàng như vây của Lục Hạo Thành, cũng chỉ xuât hiện ở trước mặt Lam Lam mà thôi.
Anh luôn luôn muốn ở cùng một chỗ với cô, không bao giò tách ròi..