Lam Hân nhìn bà mỉm cười: “Mẹ, gân đây anh đào vừa mới được đưa vào thị trường, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.”
Ánh mắt Lâm Mộng Nghỉ đầy vẻ cưng chiêu, cười nói: “Con từ nhỏ đã thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt này rôi.
Những năm đó dâu tây rât khó kiêm lăm, ngay khi dâu tây được bán trên thị trường, cha của con luôn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để mua dâu tây cho con ăn.
Và A Thành cũng sẽ mua cho con.”
Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành đang ngôi ở bên cạnh, mỉm cười, cô không hệ nhớ những gì đã xảy ra khi cô còn là một đứa trẻ.
Khi nghe bọn họ kể về những chuyện hồi thơ ấu, cô luôn luôn rất hâm mộ bản thận mình khi còn bé.
Hóa ra có rất nhiều người yêu thương cô như thế.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Mẹ, chính cô ây cũng không nhớ rÕ.
Vẻ mặt Lam Hân đầy áy náy.
Có Tích Hồng cười nói: “Lam Lam, A Thành, đã tới đây.
rồi, thì hãy ở đây ăn xong bữa tôi rôi hằng vê.
Mấy ngày nay vì chuyện của anh cả, hai đứa đã vật vả rồi.”
Iớ Lục Hạo Thành nhẹ gật đầu.
Bà nội Cố nhìn hai người bọn họ cười cười: “Thấy hai vợ chồng bọn cháu yêu thương nhau như thẻ, bà nội cũng yên lòng.
Nhân dịp các cháu đều ở đây, bà nội lập lại di chúc một lần nữa, đề anh em ba người bọn cháu đều có phần.”
“Bà nội, bà nói cái gì vậy?
Bây giò bà vẫn còn rất sung sức mà.”
Lam Hân không thích nghe những lời như vậy.
Nêu như không gặp phải sự cô này, bà nội sẽ càng có tỉnh thân hơn.
Bà nội Có cười cười, “Tiểu Ức, bà nội lớn tuổi rồi, cũng không Í biết được chuyện gì.
Trong lòng vấn luôn cảm thây tríu nặng, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, bà nội đem tài sản chịa cho các cháu, bà nội mới cảm thây an tâm.”
Người nhà họ Có nghe xong, tất cả mọi người đều buồn bã nhìn bà.
Có Tích Hồng nói: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ vớ vẫn nữa.
Bây giờ Lam Lam quay về rôi, chúng ta một nhà đoàn viên.
Sau này những tháng tràn ngập hạnh phúc đang chờ chúng ta trải qua đây.”
“Ừm! Mẹ biết, con là một đứa trẻ hiếu thuận, anh em các con chưa từng khiến cho mẹ thất vọng.
Nhưng mẹ già rồi, cũng là chuyện sóm hay muộn.”
Bà nội Cô nói xong, nhìn Cô Ức Lâm: PUïC Lâm, nhà cũ của bà nội ở thành phố Ninh, người nhà chúng ta cũng, không còn ai sông ở đó, cửa hàng ở bên đó vân luôn ở đầy.
Về phần nhà ở, còn có hai căn mà mẹ của bà đã để lại cho bà, bà cũng không có thời gian đi qua đi lại, vừa đi vừa về, chỉ đê lại một căn biệt thự bên cảnh bờ biển, đề các cháu Sau này qua đó sẽ có một nơi đề ở:.
Những cái khác bà đều bán đi, đến lúc đó sẽ đem tiền chia cho các cháu.
Về phần tiền thuê cửa hàng, hằng năm cũng có mây trăm vạn, hãy giữ cửa hàng đây lại.”
“Căn nhà không có người ở, cho thuê cũng không đáng mấy đồng, nhưng tiền thuê cửa hàng có thể khiến cho các cháu,không lo lắng về cơm áo gạo tiền.”
“Mẹ, đang yên đang lành mẹ nói những lời này làm gì, cơ thể của mẹ vân còn cứng cáp.
Mặc dù tai nạn lần này để lại một sô di chứng, nhưng chỉ cận mẹ tĩnh dưỡng thật tôt, có thê sống lâu trăm tuổi.”
Lâm Mộng Nghỉ nghe những lời như vậy cũng rât khó chịu.
Ai rồi cũng đến ngày, phải già đi, nhưng bà không muôn mẹ chồng của bà sẽ rời xa mình nhanh như vậy..