Lúc trước đã gặp bao nhiêu rắc rồi, bởi vì phụ nữ mà gây ôn ào huyên náo.
Không nghĩ tới hiện tại nghèo túng đên trình độ đó rồi mà hăn vận không thu liễn tính trăng hoa lại chút nào Khó trách Cố An An lại hướng lòng về hắn nhanh đến như vậy.
Hắn cười cười, tốt nhất là ở giữa quan hệ đừng ràng buộc lân nhau.
Hắn và Cố An An ở cạnh bên nhau, cũng rất vui vẻ thoải mái 5 phút qua đi, Cố An An đã gửi tin nhăn wechat tới.
[ Cảnh Hòa, đi đến nhà anh đi.] Hứa Cảnh Hòa mang vẻ mặt mỉm cười: [ Được, anh chờ em tan ca./ trái tim /] Hứa Cảnh Hòa lại đợi thêm nửa giò nữa, hắn mới lái xe tới đợi Cố An An.
Sau khi Âu Cảnh Nghiêu tan ca, nhìn thấy Ninh Phi Phi tâm trạng có vẻ không tốt, lúc cô đi lại cũng không thèm nhìn đường.
Anh vẫn đi theo suốt con đường, nhìn thấy Ninh Phi Phi đi như người mắt hôn, liên tục bị vài người đụng tới, cô cúi người xin lỗi với đôi mắt đỏ hoe, sau đó lại nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn đi theo cô ở phía sau, nhìn thấy bóng lưng gây yêu của cô gái nhỏ, không ngừng nhíu mày.
Anh vẫn đi luôn đi theo cô, nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua, ước chừng cô đã đi bộ được một tiếng rưỡi rồi, đến một khu chung cự đã cũ nát, môi trường xung quanh rất tôi tàn, nơi này, dường như đã bị lãng quên bỏ vào một góc củA Thành phố Giang náo nhiệt phồn hoa.
Ngay khi tiến vào cửa chính liền thấy một quảng trường nhỏ, có vài thiết bị tập thê dục đơn giản, rất nhiều người lớn tuổi mang theo trẻ nhỏ tới đó chơi đùa.
Sắc trời đã dần dần tối sầm lại, bóng dáng Ninh Phi Phi dường như có vẻ càng thêm: cô đơn.
Cô bước đi nhâp nhô chân trước thụt xuống chân sau lại cao lên, do con đường trong khu nhà ở được trải bê tông, mà tuôi đời và thời gian đã lậu nên nên đát không bằng phẳng, có rất nhiều lỗ hồng.
Ninh Phi Phi bị vấp ngã, cả người nhanh chóng ngã về phía trước.
Âu Cảnh Nghiêu vừa thấy, lập tức bước đến đỡ lấy cô.
Hơi thở quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, Ninh Phi Phi sửng sốt, nhanh chóng nâng mắt lên, đột “nhiên đụng phải ánh mắt lo lắng của Âu Cảnh Nghiêu.
“Thư ký Âu.”
Cô kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt Âu Cảnh Nghiêu cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt lóe lóe, “Đi đường sao lại có thẻ không cần thận như vậy hả?
Không có việc gì chứ.”
Ninh Phi Phi khế lắc đầu, anh đỡ được cô rất đúng lúc, cô không có việc gì, cảm nhận được hơi thỏ mãnh liệt trên người anh, cô rất muốn được tựa vào trong lòng anh, không biết vì cái gì, giờ phút cô lại nảy sinh ra ý nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, cô cũng rất tò mò, tại sao anh lại xuất hiện ở đây.
“AI.
” Cô muốn nói lại thôi, ánh mắt nghỉ hoặc nhìn qua anh, ưƯớC chừng qua vài giây, cô mới dời tầm mắt.
Âu Cảnh Nghiêu cũng không hề nghĩ nhiều, lúc ấ ây nhìn thây cô đi một mình ở lối đi bộ, liên không tự chủ được mà đi theo cô đên đây, anh chính là đi theo tiếng gọi trái tim mình.
“Lo lắng cho cô, liền đi theo qua đây.”
Lúc Âu Cảnh ‘Nghiêu nói ra mấy lời này, vẻ mặt rõ ràng có chút mật tự nhiên.
Anh thật sự lo lắng cho cô, anh tự tìm cho mình một lý do đề có thể thuyết phục chính mình.
Bản thân mình bị ma xui quỷ khiến.
đi theo tới đây, chứng minh anh thật sự lo lắng đúng không..