Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1607: Chương 1607





Ninh Phi Phi vừa nghe xong lời này, sự rung động thật vất vả mới áp chế được, lại đột nhiện bừng lên, anh nói lời này, càng khiến cho chính mình mơ mộng cùng hy vọng.

Nhưng mà cô…… “Cám on, tôi không SaO, cám ơn thư ký Âu, anh trở vệ đi.”
Cô đêm nay, thật sự là quá mệt mỏi, tôi hôm qua mẹ cô đã náo loạn cả đêm, hôm nay lại đi làm, cô không còn nhiều hơi sức đề đi phỏng đoán tâm ý của Âu Cảnh Nghiêu nữa, sự lo lắng của anh đối với cô lúc này, cô rất cảm kích.

Âu Cảnh Nghiêu dường như không nghe thấy lời cô nói, khuôn mặt đẹp trai chói mắt khẽ ngước lên, nhìn về phía khu nhà ở cũ nát xung quanh, cau mày lại, “Cô…… sông ở nơi như thê này sao?”
Ninh Phi Phi chua sót cười, nhìn thấy anh nhíu chặt mày, đầu quả tim cảm thầy đau đớn bén nhọn, rõ ràng là trời càng ngày càng nóng, nhưng bản thân cô lại cảm giác toàn thân lạnh như băng, giữa hai người, đúng là có sự khác biệt một tròi một vục.

“Thư ký Âu cho rằng những người giống như tôi, sẽ sông ở một nơi như thế nào?”
Giọng nói lãnh đạm bắt ngờ lọt vào tai Âu Cảnh Nghiêu nghe lại vô cùng cay nghiệt chối tai.

Khóe môi anh gắt gao mím chặt, dường như có thể nhìn ra Suy nghĩ của cô gái trước mặt, “Sống ở đâu không quan trọng, chỉ cần bản thân cảm thây nơi đó là mái nhà của mình là được.”
Anh sống ở một nơi rất xa hoa, rộng lớn, nhưng không cảm giác gia đình.

Anh thường sống trong biệt thự trước đây của Lục Hạo Thành, nơi đó, ít nhất còn có người sẽ cùng anh trò chuyện.


Sau khi Lục Hạo Thành kết hôn, đã dọn ra ngoài sông, căn biệt thự kia không dùng tới nữa, anh cùng Tô Cảnh Minh thỉnh thoảng cũng chạy qua đó ở.

Tuy nhiên đều là hai tên đàn ông trưởng thành, cũng không có chuyện gì để nói.

Vẻ mặt Ninh Phi Phi hơi nao nao, người đàn ông mới vừa rồi còn toát ra vẻ cự tuyệt người lạ tới gần ngàn dặm, giờ phút này ánh mắt lại ẩn chứa cảm xúc phức tạp buồn thương khiến người khác nhìn vào đã thầy đau lòng.

Nhưng chỉ là lướt qua trong giây lát, giồng như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, làm cho người ta cảm giác vừa rôi chỉ là một hôi ảo giác.

Âu Cảnh Nghiêu đã khôi phục dáng vẻ bình thường, dưới ánh đèn đường mò ảo, dáng người quý tộc, cao to của anh trải dài, nhưng chỉ cần là một cái bóng, cũng lộ ra vẻ tôn quý khiến cho người ta khó lòng theo kịp.

Những ánh mắt của mọi người ra vào trong khu nhà ở, đều dừng trên người anh.

“bi thôi, tôi sẽ mua bữa tối cho cô.”
Âu Cảnh Nghiêu xoay người.


bước đi, nhưng mà sau khi đi được vài bước, phía sau vận không thấy có động tĩnh gì, anh dừng bước chân, nhìn lại Ninh Phi Phi vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế vừa rồi đứng nguyên † tại chỗ, đầu cô cúi xuống, thân thể yêu ớt trong màn đêm có vẻ như lung lay sắp đồ, lại trông bát lực đến như vậy.

“Không đi sao?”
Giọng nói nhà nhạt dễ nghe truyền đến, Ninh Phi Phi chợt nâng mắt, dưới ánh đèn, người đàn ông có dáng vẻ tuần tú xuất hiện trong tầm mắt cô, khiến cô chợt hoảng hối.

Tất cả những điều này, giống như một giâc mơ lại chân chân đên vậy.

Ninh Phi Phi khẽ chớp mắt nhìn qua,người đàn ông trước mắt vẫn lãng lặng nhìn cô, vẫn như cũ đứng sừng sững ở trước mặt cô.

Thì ra không phải là cô nằm mơ đâu.

Ninh Phi Phi nhúc nhích bước chân, hốc mắt lại đỏ hoe, cô vừa khóc vừa cười nói: “Đi thôi, sao lại không đi chứ, bởi vì tôi đói quá nên không di chuyên được thôi.”
Sáng nay cô đã không bỏ được cái gì vào bụng, sớm đã rât đói rồi.

Âu Cảnh Nghiêu hơi lùi về phía sau vài bước, cúi đâu nhìn thoáng qua dáng vẻ căng thẳng nắm chặt tay của cô, dắt tay cô, bước ra khỏi khu nhà cũ.

Ánh mắt Ninh Phi Phi lắng lặng nhìn theo nơi tay hai người đang giao.

nhau, đây là lần đầu tiên anh chủ động tiêp cận cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.