“Không, Cần Hi, em sẽ cố gắng, em thê sau này em sẽ không bao giò…sẽ không bao giò làm ra những chuyện như vậy nữa, em sẽ đường đường chính chính làm người, cố găng tìm một công việc, sau đó ở bên cạnh anh.
Em sẽ không từ bỏ anh, trước kia em chỉ biết ghen tị, em chưa từng một lần chịu cố găng, lúc này đây, em nhất định sẽ có găng lấy được sự đồng ý của anh.
Cần Hi, hãy tin tưởng em thêm một lần, được không.”
Văn Kỳ nói xong, đã tự mình cúp điện thoại, cô ta không muốn nghe đến mấy chữ như không có khả năng của anh Tình yêu đã đánh mắt, cô ta sẽ tìm lại.
Cô ta nhìn qua phía ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng tồi.
Tuy nhiên trên mặt những người qua đường, ai ai cũng nở nụ cười hạnh phúc, lướt qua mắt cô ta là bao cảnh tượng lãng mạn, những đôi tình nhân đang tay trong tay, người già thì cùng trò chuyện vui vẻ, trên gương mặt trẻ nhỏ thì luôn treo nụ cười rạng rỡ hồn nhiên.
Những khung cảnh này đều là niềm hạnh phúc mà cô ta hằng ao ước.
Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Cần Hi, nụ cười của anh đã sớm sưởi ấm trái tim cô ta, và cô ta đã bắt đầu thích anh từ lúc đó.
Cha mẹ bận rộn việc làm ăn buôn bán, rất ít khi có thời gian ở bên cạnh Văn Kỳ.
Năm đó sau khi cô ta bị thương rời khỏi thành phố Phàn, trở về sông cùng cha mẹ bốn năm, mới cảm nhận được cha mẹ thật không dễ dàng, trước kia cô ta chỉ biết tiêu tiền, cũng không biết cha mẹ kiếm tiền khó khăn đến thế nào.
Nếm trải cuộc sống bốn năm qua, cô ta thật sự đã hiểu ra được rất nhiều điều, lúc này đây cô ta có niêm tin sẽ lấy lại được trái tim Cần HH Cô ta cũng là học về thiết kế, hơn nữa lại học cùng một chuyên ngành với Nhạc Cần HÌ.
Cô ta điều tra qua, công ty Nhạc Cần Hi vận đang tuyên người, đây chính là bước đâu tiên đề tiệp cận Nhạc Cần Hi.
Cô ta đột nhiên cười cười, tụ’ mình lầm bắm “Cần Hi, chúng ta nhất định sẽ bắt đầu lại một lần nữa.”
Văn Kỳ đứng dậy, dùng phong thái tự tin lại thong dong cất bước rời đi.
Lục Hạo Thành dọc theo đường đi cũng không hỏi Lam Hân rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Một mực giữ yên láng.
đây xe giúp cô trở về, lúc về nhà ngôi ăn cơm, Lam Hân tựa như một người chưa tÙng gặp phải chuyện gì, cùng Mộ Thanh và cả Dịch Thiên Kỳ trò chuyện sôi nồi.
Lục Hạo Thành nhìn thây cô cười, trong lòng lại ngập tràn chua xót, cô tựa hồ ngay cả tươi cười như vậy, cũng phải có hết sức, lại vẫn có gắng duy trì nụ cười như thường ngày.
Sau khi ba đứa nhỏ làm xong bài tập cùng trở vệ phòng mình nghỉ ngoi, Lục Hạo Thành mới mang theo Lam Hân trở về phòng nghỉ ngơi.
Lam Hân.
biểu hiện tựa như bản thân đang rất ồn, vẫn giống như thường, Lục Hạo Thành hỏi một câu, cô đáp một câu.
Nhưng Lục Hạo Thành rõ ràng, vẫn cảm giác được cô không hê giông như ngày thường.
Cuối cùng, cả hai người đều cùng lên giường ngủ.
Lam Hân nhắm mắt lại liền ngủ, cũng không nói thêm điều gì.
Ánh mắt thâm thúy của Lục Hạo Thành nhìn chấm chẳm vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô, anh đã chuẩn bị rất nhiều lời đễ an ủi cô, nhưng cô biết anh lo lắng, lại vẫn như cũ cái gì cũng không nói.
Bọn họ là những người thân thiết nhất, cô không muốn cùng anh nói chuyện, điều này khiến cho lồng ngực anh khó chịu như lửa đốt.
Lam Hân tuy rằng đang nhắm mắt lại, nhưng làm như thê nào cũng không ngủ được.
Trong đầu lại hiện lên những ký ức khó xóa mờ.
Hôm nạy bị người ta mở ra, lại vẫn chảy đầm đìa như thé, tái hiện trong tâm trí cô không thể xua tan được..