“ÒI” Lam Hân rất kinh ngạc, lập tức cười cười: “Hai người bọn họ sao đột nhiên phát triển nhanh như vậy? “
Lục Hạo Thành đặt nước trước mặt CÔ, “Nghe nói, Mấy ngày nay Ninh Phi Phi vẫn luôn xem mắt, Ä Nghiêu biết, chỉ sợ cũng sốt ruột.
“
“A, chuyện xem mắt này Phi Phi ngược lại chưa từng nói với em.
Nhưng, cô ấy rõ ràng rất thích Âu Cảnh Nghiêu, vì sao còn muốn đi xem mất? “Lam Hân có chút không rõ điểm này.
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu: “Chuyện tình cảm ai nói rõ ràng.
Lam Lam, anh sẽ đi siêu thị Bắc Hải một chuyền, vồn định đi cùng Ấu Cảnh Nghiêu, chỉ sợ hôm nay sẽ không đến làm việc, nên anh phải đi một mình, bữa trưa và đồ ăn sáng anh đã chuẩn bị xong, trước khi tan làm anh sẽ trỏ về đón em.
Lam Hân cười gật đầu: “em một mình không thành vân đề, anh không cân lo lắng cho em.
Hãy cần thận trên đường và trở lại sớm.
“Ừm!” Lục Hạo Thành cúi đầu, hôn lên trán cô.
Hôn lên, ánh mắt thâm tình nhìn cô một cái, “Vợ, anh yêu eml “
Lục Hạo Thành cười nói một câu, lại cúi đầu ôn nhu hôn cánh môi cô, mới hài lòng rời đi.
“A Thành.” Lam Hân lại gọi anh lại.
Lục Hạo Thành đi tới cửa dừng bước, xoay người ôn nhu cười nhìn cô.
Lam Hân cười nói: “Chồng, em cũng yêu anhl” “
Lục Hạo Thành: “Lam Lam, anh không nỡ đi.
“
“Ha ha… Anh, anh.
Đi đi, lái xe chậm một chút, không cân phải vội vàng trở về, em sẽ chờ anh trong công ty.
“
“Ừm!” Lục Hạo Thành cười cười, lúc này mới xoay người rời đi.
Lam Hân mỉm cười, đáy lòng có chút trông rồng.
Nó giống như anh đã đi, và lấy đi trái tim của cô.
Đáy lòng Lam Hân có chút bắt an, nhữ? cũng không quá để ý, có thể là trong khoảng thời gian này anh rất ít khi rời khỏi mình như vậy.
Cùng lúc đó, Hứa Cảnh Hòa làm việc trong công ty, đột nhiên nhận được điện thoại của Ninh Thành Công.
Hứa Cảnh Hòa hơi nhíu mày, cầm điện thoại lên trả lời điện thoại.
“Alol Không phải anh sẽ không gọi cho tôi sao? “
“Không tốt, những việc chúng ta làm bị bọn họ phát hiện, hiện tại cảnh sát đang truy bắt tôi khắp nơi.”
“Cái gì? Không phải tôi bảo anh ra nước ngoài sao? Bây giờ anh đang ở đâu?” Hứa Cảnh Hòa phân nộ rông lên.
“Chỉ với số tiền anh đưa cho tôi, sao đủ đề ra nước ngoài dùng chứ? Tôi đã dành rất nhiều tiền đề trốn ở Tây Tạng trong những ngày này, nêu anh không muôn những gì anh làm bị lộ ra, ngay lập tức cho tôi một số tiền, tôi không muốn đi tù.
“
“Khốn kiếp chết tiệt, nhiều tiền như vậy còn chưa đủ để anh ra nước ngoài sao?” Hứa Cảnh Hòa không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn Lục Hạo Thành một mình lái xe ra ngoài.
Hắn biết hành trình của Lục Hạo Thành, hôm nay hắn đến bộ phận tiếp thị Bắc Hải, có một cuộc họp rất quan trọng.
Hứa Cảnh Hòa nói: “Bây giờ anh đang ở đâu? “
“Bây giờ.
tôi đã trốn về Giang thành, ở Bắc Hải.”
“Vậy sao?” Hứa Cảnh Hòa nhìn Lục Hạo Thành rời đi..