Hứa Cảnh Hòa vừa nghe lời này, đáy lòng chắn động, tâm tư của người phụ nữ này rất mân cảm, hắn nói như vậy, không phải tự chui đầu vào lưới sao?
Phải làm gì đây?
Vừa rồi hắn quá xúc động, mà Lam Hân, lại quá bình tĩnh, ngay cả lời hắn tùy ý nói ra, cô cũng căn không buông.
“Lần này chồng tôi đi gấp gáp, để cho thư ký Âu, Mộc tổng, Tô tỐng, Lâm tông, trợ giúp quyên tông giám đốc của tôi, mà anh lại nói chồng tôi có thế xảy ra chuyện gì, anh có ýgì?”
Lam Hân lạnh như băng, chỉ làm cho cảm giác lạnh lẽo như băng.
Làm cho trong lòng người lạnh lẽo mơ hồ đau đón.
Hứa Cảnh Hòa cười cười: “Lam tổng giám đốc, cô hiều lầm rồi, tôi cũng nhật thời nói không suy nghĩ, cô đừng tức giận.
Nhưng tôi nghĩ rằng đánh người là sai, mọi thứ vẫn phải được giải quyết bằng mặt đối mặt.
“
Tô Cảnh Minh giận dữ nói: “ra ngoài, không phải người của tập đoàn Lục thị, ai cho anh vào phòng họp Lục Thị chứ.”
Cố An An từ phía sau Tô Cảnh Minh đi ra, tức giận nói: “Tô Cảnh Minh, tôi nói rôi, anh ây là trợ lý của tôi.
“
“Trợ lý của cô, cũng là của Cố thị, không phải Lục Thị tôi, cô mang người đến như vậy, mục đích là gì Không đúng không đúng, người đàn ông này, sao lại quen mặt như vậy?”
Ánh mắt Tô Cảnh Minh cố ý nhìn Hứa Cảnh Hòa.
Anh nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu, Âu Cảnh Nghiệu lắng lặng ngôi, không cho anh bất kỳ phản ứng nào.
Tô Cảnh Minh: “Chẳng lẽ, lúc này còn phải giữ bí mật sao?”
Cố An An căng thẳng, quen mắt cái gì chứ?
“Ò, tôi nhớ rồi, video trong khách sạn.”
Tô Cảnh Minh đột nhiên vẻ mặt hiểu rõ nhìn Cố An An.
Cố An An thần sắc hoảng hốt, khách sạn?
Video?
Chuyện gì đang xảy ra?
Tô Cảnh Minh từ khi nào đã gặp bọn họ.
Đúng rồi, Lam Hân.
Ánh mắt cô ta đột nhiên bắn về phía Lam Hân.
Cô đã nói rồi, sẽ không nói ra mà.
Lam Hân đối mặt với nghỉ vấn của cô ta, thản nhiên đối mặt, cô cũng không nói cho bất kỳ kẻ nào.
Nhưng mà, cô ta vận khí không tốt, đi đên khách sạn Lục Hạo Thành mây mưa.
Lại bị Lâm Dã theo dõi, video cứ như vậy rơi vào tay mây người đàn ông bọn họ.
Tô Cảnh Minh cười cười: “cô nhìn tông giám đốc của chúng tôi làm gì vậy?
Tổng giám đóc của chúng tôi không nói bất cứ điều gì về cô cả Làm được mà sợ người khác nói sao Cô cũng đừng trách tôi nói chuyện quá độc, tôi chỉ là chia ra loại người nào mà thôi.
‘ Âu Cảnh Nghiêu nói: “Cảnh Minh, được rôi, đừng quậy nữa.
“
Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, tức giận, “Tôi đã nói qua, bảo các người đừng ngăn cản tôi.
° Âu Cảnh Nghiêu: “Vậy anh đánh xong rôi nói sau.
“.