Chương 1851: Tiểu biệt thắng tân hôn
Nghiêm Mặc Hàn với giọng điệu cam chịu số phận nói: “Tôi còn có thể nói gì nữa chứ?
Cải trắng giờ đã thành một món ăn của cậu, hai người cũng đã cưới nhau, tôi còn có thể nói chữ không sao?”
Chiến Hàn Quân uy hiếp nói: “Anh thử nói không xem?”
Nghiêm Mặc Hàn vẻ mặt như đưa đám: “Nhìn đi nhìn đi, đây là thái độ của cậu đến xin cưới? Có khác gì thổ phỉ đến cướp dâu đâu?”
Nhà họ Chiến lên giọng mà cầu hôn, khiến cho mọi người đều biết. Nhưng lại tự mình đem ra cho thiên hạ làm phiền.
Lúc này, mẹ Nghiêm điện đến cho Mặc Hàn nói.
Điện thoại chỉ mới truyền tín hiệu, mẹ Nghiêm không giấu nổi tâm trạng vui sướng nói: “Mặc Hàn à, Hàn Quân cầu hôn Trang Linh long trọng như vậy. Mẹ và con cùng xem.
xét, đám cưới cũng không thể làm qua loa được.
Nhà họ Nghiêm của chúng ta là nhà gái, cũng phải rầm rộ để nở mày nở mặt. Con nghe mẹ nói, con đem Trang Linh về nhà cho mẹ, đến ngày cưới để Hàn Quân đến Phong Châu đón nó, vậy mới đúng với phong tục, không được vi phạm”
Nghiêm Mặc Hàn đặt điện thoại xuống.
‘Vui mừng cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn qua Chiến Hàn Quân nói: “Ngài Quân à, chúc mừng cậu, cầu hôn làm náo động cả nước. Hiện tại, mẹ tôi mãnh liệt yêu cầu đưa Linh Trang về thành Phố Phong Châu.
Chiến Hàn Quân thâm thúy, tuy răng cảm thấy được yêu cầu của mẹ Nghiêm có chút không ổn. Nhưng mà anh có thể vì Linh Trang mà miễn cưỡng chấp nhận.
“Mẹ anh là muốn để tôi đến của làm con rể sao?” Anh trêu đùa nói Nghiêm Mặc Hàn nói: “Ai muốn cậu đến nhà tôi ở rể? Mẹ tôi đã nói rất rõ ràng, đưa Linh Trang về nhà. Chưa nói là cho cậu đi”
Chiến Hàn Quân ngay lập tức như có vết nứt trên tảng băng: “Là có ý gì?”
Đây là muốn tách anh và Linh Trang ra hay sao?
Chị hai cười khúc khích nói: “Em rể à, em đừng hiểu lầm. Mẹ chị làm như vậy chẳng qua là làm đúng theo truyền thống ngày xưa thôi.
Em đã muốn kết hôn với em gái Linh Trang thì cũng để nó từ nhà họ Nghiêm mà lấy chồng.
Mà em cũng phải nhất thiết là đến nhà họ Nghiêm để đón dâu. Thời gian trước khi kết hôn này, hai người phải tạm thời xa nhau”
Chiến Hàn Quân trong lòng cảm thấy cực kỳ mất mát.
Việc này có nghĩa là trước khi cưới nhau anh cũng không được gặp Linh Trang.
“Sớm biết đám cưới sẽ phiền phức như vậy, anh sẽ không cưới” Chiến Hàn Quân nói thầm Lại bị Nghiêm Mặc Hàn ở bên cạnh nghe.
không sót một chữ nào. Nghiêm Mặc Hàn kháng nghị đứng lên: “Không được, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Nghiêm của chúng tôi làm sao có thể tặng không cho cậu như vậy được?
Đều cần có là ba người làm mai, sáu lần kết thân thì mai sau Linh Trang sẽ không bị người †a coi thường”
Linh Trang dỗ dành Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, chúng ta chẳng qua chỉ tạm xa nhau trong thời gian ngắn, sẽ rất nhanh gặp lại”
Anh Nguyệt an ủi nói: “Chỉ xa nhau một chút, mang lại cảm giác hạnh phúc trong tân hôn nha”
Nghiêm Mặc Hàn kéo tay Linh Trang đi ra ngoài: “Đi ra đây một chút cùng với anh”
Chiến Hàn Quân tức giận hơi liếc Mặc Hàn.
Mặc Hàn đắc ý một cách lạ thường, cười nói: “Nhà họ Chiến, muốn kết hôn với em gái tôi, phải cho sính lễ thật phong phú đấy”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Anh buông tay Linh Trang ra cho tôi. Tôi tự mình đưa Linh Trang trở về nhà”
Linh Trang lại khăng khăng muốn để cho Mặc Hàn đưa mình về nhà: “Anh Quân, anh có lẽ không cần đưa em về nhà. Đến lúc đó anh một mình cô đơn lẻ loi quay về, em sẽ khó chịu lắm”
Cứ như vậy mà Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt và chị hai, bé Quốc về tới nhà họ Nghiêm ở thành Phố Phong Châu.
Linh Trang rời khỏi Chiến Hàn Quân, trong lòng liền dân đến một chút cảm giác trống trải.
Mẹ Nghiêm vì để chuẩn bị cho đám cưới của Linh Trang nên bận tối mặt tối mày. Linh Trang cũng vì muốn gánh vác tiếp mẹ nên cũng biến mình trở nên lu bu với công việc.