Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1862



Chương 1862: Anh và em cả đời này đều không thể được!

Diệp Phong dở khóc dở cười.

Có lẽ bởi vì Thanh An thường xuyên thổ lộ tâm tư của mình với Diệp Phong, cho nên đối mặt với lời tỏ tình nghiêm túc lần này, phương thức xử lý của Diệp Phong vẫn là từ chối theo lối cũ.

Anh nói: “Thanh An, em bảo anh nói với em bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây? Em là em gái bảo bối quý giá nhất của anh. Anh sẽ chăm sóc tốt em thật tốt, những thứ khác, em đừng nghĩ đến nữa”

Thanh An gạt tay anh ra: “Em không còn là con nít nữa. Em đang tỏ tình với anh, anh đừng thoái thác nữa. Có được không?”

Diệp Phong buộc phải buông xuôi: “Em muốn câu trả lời sao? Được rồi, anh cho em câu trả lời. Anh và em cả đời này đều không thể được”

Những giọt nước mắt lớn trào ra khỏi hốc mắt Thanh An. Thanh An liền che mặt bỏ chạy.

“Thanh An” Diệp Phong muốn đuổi ra ngoài. Nhưng sợ Thanh An lại hiểu nhầm tâm ý của mình thành tình yêu, nên đành chùn bước chân.

Lâm Miên, Phong Mang và Quan Minh Vũ đều đứng dậy, nhưng khi bọn họ đuổi theo, lại thấy Thanh An đang khóc chạy vào phòng nhà vệ sinh.

Cả ba thất vọng quay trở ra, nhờ các cô bé giúp đỡ: “Thanh An nhà tôi đã vào phòng vệ sinh. Ai trong số các em có thể giúp tụi anh vào trong xem chừng cô ấy?”

Cô bé lúc nấy tán gẫu với Diệp Phong, chủ động nói: “Để em đi cho”

Cô vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Thanh An đang ngồi xổm trong góc khóc lóc đến mức vô cùng đau lòng. Cô đến gần Thanh An, lấy khăn giấy ra đưa cho cô bé.

Thanh An nhận lấy và cảm ơn cô: “Cảm ơn chị”

Trong đáy mắt cô lóe lên một bóng đen mờ mịt. Cô cũng ái mộ Diệp Phong từ lâu, nhưng cô không may mãn như Thanh An, Thanh An có thể ra lệnh cho Diệp Phong ở bên cô bé mỗi ngày. Mà cô thì xem Diệp Phong như một thứ gì đó rất xa xỉ.

Trong lòng cô dâng lên một sự ghen tị, cô ngồi xổm xuống, nói với Thanh An một cách kỳ quái: “Em là công chúa của nhà họ Chiến, anh Diệp Phong không thích em, vậy em hãy ra lệnh cho anh ấy lấy em. Anh ấy không dám làm trái mệnh lệnh của em đâu.”

Thanh An ngây thơ thuần thiện, nức nở nói: “Anh Diệp Phong sẽ không thích kiểu con gái hống hách và không hiểu chuyện như vậy đâu”

Cô gái đó cho rằng Thanh An là một đại tiểu thư được nuông chiều mà kiêu ngạo, nhưng không ngờ Thanh An lại biết tiết chế như vậy.

Đối với một cô gái khiêm tốn, cách để đối phó chắc chắn cũng không giống bình thường.

Cô gái miệng nam mô, bụng bồ dao găm nói: “Ôi, bố mẹ em đều rất có nhan sắc. Ngay cả hai anh sinh đôi của em cũng có tướng mạo yêu nghiệt như vậy. Nhưng tại sao em lại bình thường thế kia? Nói thẳng ra, đàn ông đều thích con gái đẹp, càng huống hồ anh Diệp Phong lại đẹp trai như vậy”

“Nhưng em sinh ra đời, cho dù em có xấu xí, bọn họ đều sẽ nhìn mặt của bố và mẹ em mà đổi xử tốt với em”

Thanh An kinh hoảng nhìn cô gái trước mặt mình, một cô bé chưa bao giờ được người †a nâng niu mà lớn lên, bỗng chốc bị người khác vu khống gièm pha ác ý như vậy, cô bé liền có chút choáng váng.

Một cảm giác tự tỉ mạnh mẽ bao trùm lấy trái tim cô So với các anh trai của mình, nhan sắc của cô thực sự rất bình thường. Có lẽ cô thừa hưởng gen từ Lạc Thanh Du chăng.

So với anh trai, thành tích học tập của cô cũng không được tính là xuất sắc, cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, rõ ràng rất bình thường và tầm thường.

Cho nên anh Diệp Phong mới không muốn kết hôn với cô. Anh đối xử tốt với cô cũng chỉ vì uy nghiêm của cha mình?

Đi đến kết luận như vậy, trong lòng Thanh An cảm thấy chua xót vô cùng.

Cô bé run rẩy đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Cô gái kia đắc ý nhếch lên một nụ cười nham hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.