Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1871



Chương 1871: Xóa bỏ sự nắm quyền của Chiến Quốc Việt

Ông cụ nói: “Linh Trang cảm thấy tính cách của Quốc Việt rất cao lãnh, không giỏi trong việc giao tiếp với mọi người. Thế nên cưỡng chế Quốc Việt yêu cầu thẳng bé đi học.”

Hành trình của Quốc Việt liền vô cùng bận, cái giao tiếp nghỉ thức này sợ rằng phải đến ‘Tết Nguyên Đán năm sau rồi”

Chiến Đình Lê trong đáy mắt tràn qua tinh quang: “Như thế cũng tốt”

Sau khi rời khỏi tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Đình Lê liền dụng tâm kín đáo nói: “Khi mà Tết Nguyên Đán đến, bọn con nhất định sẽ nghĩ ra được cách để xóa bỏ lệnh năm quyền của Chiến Quốc Việt”

“Nhưng chúng ta làm gì có biện pháo ngăn cản Chiến Quốc Việt lên nắm quyền chứ?” Chiến Đình Vũ cảm thấy rất thất bại.

Ông ta từ trước cũng đã từng phấn đấu quên mình để tranh đấu cùng với Chiến Hàn Quân có ý đồ đoạt lệnh cầm quyền về từ trong tay của Chiến Hàn Quân. Nhưng mà kết cục cuối cùng thì đều…

Chiến Đình Vũ nhìn về phía chiếc chân bị tàn tật của ông ta, trong mắt có tia ảm đạm.

Ông ta thua thất bại thảm hại.

Chiền Đình Lê nói: “Nhà họ Chiến có pháp quy, nếu như có một người đức hạnh bị hao tổn, hoặc là cơ thể bị thương tích, liền không thể nào tiếp quản được lệnh nắm quyên”

Chiến Đình Vũ càng thêm tuyệt vọng hơn Nói: “Quốc Việt giống với Chiến Hàn Quân, mặc dù là loại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng mà lại không có cái ham mê bất lương gì cả. Ngoại trừ tính cách quái gở, thì còn lại đều không được những phẩm đức, đức hạnh nhỏ nhặt nào khác.”

Đáy mắt của Chiến Đình Lê dần tràn ra một ánh hào quang hung ác lệ: “Vậy thì chế tạo thêm cho thằng bé ít phiền toái đi. Đế cho hẳn mất đi cái ngón tay hoặc cái ngón chân thì cũng không tính là đi quá giới hạn đâu nhỉ?”

Chiến Đình Vũ nhìn qua phía Chiến Bá Kiên đang yên lặng không lên tiếng, nói: “Anh cả, ý của anh như thế nào thế?”

Chiến Đình Vũ làm người khéo đưa đẩy, ông ta hôm nay chân tàn tật, cũng không thể làm được trưởng môn của nhà họ Chiến, mặc dù Chiến Hàn Diệp và Chiến Đình Lê là anh trai ruột của ông ta, bọn họ nằm giữ quyền hành to lớn của nhà họ Chiến, thì ích lợi quyền trọng của ông ta khẳng định sẽ nhiều hơn một chút.

Nhưng mà không đáng vì những điểm ích lợi quyền trọng này mà luân lạc tới bước qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát. Chiến Bá Kiên nói: “Tôi mệt rồi. Không còn tinh lực để giằng co này nữa. Mấy người các cậu tự mình xem như thế nào đi”

Nói xong rồi liền quay người rời đi Chiến Đình Vũ liền không yên tâm mà nói: “Anh hai, anh nói anh cả rốt cuộc đứng về phía bên nào vậy?”

Chiến Đình Lê cười nhạo nói: “Trái tim của anh ấy vĩnh viễn sẽ đầu quân về phía bên chúng ta”

“Nhưng mà Hàn Quân là con nuôi của anh ấy mà?”

“Thì có làm sao cơ chứ? Trước đây khi mà anh ấy động thủ với Hàn Quân, mặc dù đã đánh vào cái lí do làm vậy là tốt cho Hàn Quân đó, thế nhưng mà một chút cũng không có bận tâm về tình cảm cha con thôi”

Chiến Đình Vũ liền yên lòng hơn.

Sau khi kết thúc cho bọn trẻ nghỉ ngơi, liền được Quan Minh Vũ bọn họ lái xe đưa trở về lại trường học.

Lâm Miên ở trên xe Porsche, Thanh An ỷ lại ở trên xe không chịu xuống.

“Anh Lâm Miên, anh có thể nào nói cho em biết, anh Diệp Phong anh ấy có khỏe không được không? Vết thương của anh ấy có nặng hay không? Đều là do em không tốt, là em quá tùy hứng mà làm bậy làm bạ, là em không đủ lí trí, mới khiến cho anh Diệp Phong xảy ra tai nạn xe. Anh có thể nào giúp em nói một câu xin lỗi với anh Diệp Phong được không? Anh nói với anh ấy, sau khi anh ấy khỏe lại thì để em bồi thường cái gì cũng được hết”

Lâm Miên nhìn xuyên thấu qua tấm kính xe, nhìn qua hốc mắt hồng hồng đỏ đỏ của Thanh An, trong ánh mắt giấu kín một tầng thương tiếc.

“Thanh An à, em đừng có lo lắng cho Diệp Phong. Anh ấy chỉ là bị gãy xương có chút ít thôi, đối với những người quanh năm luyện võ mà nói, chút thương thế này cũng không xem là gì đâu”

Thanh An hơi được trấn an lại Nhưng cô bé đột nhiên nhớ ra anh Diệp Phong đã từng nói là anh ấy chỉ coi cô bé như là em gái bé nhỏ mà thôi, thì trong lòng lại nổi lên một hồi bi thương. Cô bé cảm thấy cô bé nên tiếp xúc nhiều với anh Diệp Phong hơn một chút, để cho anh ấy biết được trái tim của cô bé yêu anh ta kiên trì như thế nào.

Nhưng mà cô bé ở trong trường học, phải một tháng mới được nghỉ phép hai ngày. Cơ hội để gặp được anh Diệp Phong đã ít lại còn ít hơn.

“Anh Lâm Miên, em không muốn ở trong trường học đâu. Anh giúp em tiến hành chứng nhận học ngoại trú đi, có được không anh?”

Thanh An dột nhiên lại làm nũng với anh Lâm Miên.

Lâm Miên nhìn về phía Thanh An, sắc mặt sâu thảm khó lường. Nói: “Thanh An à, tất cả mọi học sinh của Đế Hoàn đều có chế nghỉ tháng, em không thể là trường hợp đặc biệt được”

Thanh An liền lã chã mà khóc: “Hức hức…nhưng mà em không muốn ở trong trường học đâu mà, những bạn học khác đều không thích em, bọn họ đều xa lánh em….em mệt mỏi lắm”

Lâm Miên nhìn về phía đôi mắt vừa khóc mà đã đỏ cả lên của Thanh An, biểu tình ở trên mặt một lời khó mà nói hết.

Những bạn học trong lớp của Thanh An, đại bộ phận đều là con cháu cảu nhà họ Chiến. Các anh các chị đều yêu thương cô bé, sao lại có thể cô lập cô bé được cơ chứ?

“Đổi một cái lí do khác đi!” Lâm Miên giống như người bố già mà tức giận nói: “Chuyện này không thể thương lượng được, bố của em đã nói rồi mà, những con cháu của nhà họ Chiến không thể nào có trường hợp đặc biệt”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.