Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1945



Chương 1945: Anh Diệp Phong, nếu như em có con, anh có muốn không?

Vào lúc này, cô đã hiểu rõ rất nhiều vấn đề.

Ví dụ, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy cô Diệp Phong lại gọi cô bằng tên?

Vì trông cô và chị gái rất giống nhau nên ngay lần đầu gặp mặt, Diệp Phong đã nhận ra cô ấy.

Không có gì lạ khi anh ấy có nghĩa vụ giúp đỡ cô ấy và yêu cầu cô ấy làm một người giúp việc với mức lương cao!

Bởi vì Diệp Phong muốn thay chị gái đền bù cho cô ấy.

Bây giờ, Diệp Phong lại nói anh ta sắp thất hứa?

Vì vậy anh ấy muốn đổi ý ư? Anh không muốn thay vì chị gái chăm sóc cô ấy ?

Đáy mắt Tô Cẩm hiện lên một tia thống khổ, Diệp Phong cứ như vậy vội vàng đột nhập vào cuộc đời cô một cách đầy bất ngờ, không hề giữ lại những điều tốt đẹp với cô ấy, làm cho Tô Cẩm vừa mới được nếm trải vẻ đẹp của cuộc sống liền rút lui2 Tô Cẩm không thể tưởng tượng được rằng nếu không có Diệp Phong, cô sẽ có một cuộc sống nghèo khó hèn mọn. Cái kiểu vô cảm không nơi nương tựa đó, Tô Cẩm không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Diệp Phong đột nhiên lật người, mơ mơ màng màng hét lên: “Thành Anl”

Tô Cẩm sững sờ trợn mắt há mồm.

Cho nên lý do Diệp Phong từ bỏ cô, chính là bởi vì Thành An?

Cái cô gái vừa xấu xí vừa béo?

Trong lòng Tô Cẩm không cam tâm, dựa vào cái gì, Thanh An ngoại trừ việc có xuất thân tốt hơn cô, cô ấy còn có cái gì có thể thu hút đàn ông?

Còn cô ấy, Tô Cẩm, rất xinh đẹp, học lực giỏi. Là một người đàn ông nên lựa chọn cô không?

Trong lòng Tô Cẩm bắt đầu vặn vẹo, không đành lòng chính bản thân mình thua trong tay một cô gái vô dụng như Thành An, suy nghĩ của cô bắt đầu cực đoan, cuối cùng sinh ra mưu kế thâm độc.

Cô tự mình cởi quần áo của Diệp Phong ra, sau đó dùng dao cắt ngón tay chính mình, vấy máu lên ga trải giường màu trắng.

Sau đó cô nằm trên giường, ôm chặt lấy Diệp Phong.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Phong mới từ từ tỉnh lại.

Sự tiếp xúc khác thường khiến cho Diệp Phong giật mình đứng dậy, nhìn thấy Tô Cẩm, Diệp Phong suýt nữa loạng choạng ngã xuống cuối giường.

Anh hốt hoảng mặc lại quần áo, định túm cửa chạy thoát thì Tô Cẩm bất ngờ mở to đôi mắt “nhập nhèm” gọi anh một cách ngái ngủ. “Anh Diệp Phong”

Diệp Phong lưng đình trệ, cam chịu số phận bất đắc dĩ quay người.

Tô Cẩm đứng dậy ngồi xuống, mái tóc đen như mực bắn tung tóe, phản chiếu đôi đồng tử càng đen và sâu hơn.

Cô ấy bật khóc, xấu hổ mang theo những giọt nước mắt giả tạo chua xót trong lòng. Cô lẩm bẩm nói: “Anh định không chịu trách nhiệm với em sao?”

Diệp Phong cười nói: “Tô Cẩm, anh sẽ chăm sóc em mãi mãi. Nhưng mà, em nói anh chịu trách nhiệm là có ý gì vậy?”

Tô Cẩm nhấc tay xốc chăn bông lên, Diệp Phong đáy mắt rơi xuống vết máu đỏ tươi. Tô Cẩm ủy khuất bật khóc: “Anh Diệp Phong, nếu như em có con, anh có muốn không?”

Diệp Phong như bị năm tên côn đồ đánh cho nổ tung. Anh ấy thực sự đã ngủ với Tô Cẩm?

Diệp Phong hoảng sợ nói: “Anh xin lỗi Tô Cẩm, anh … anh uống cạn mấy chén rồi. Anh không biết mình đã làm gì!”

Tô Cẩm khuyu cả hai chân xuống đất, lấy chăn cuốn chặt vào người, bước đến chỗ Diệp Phong. “Vậy bây giờ, anh định làm gì sau khi biết chuyện của chúng ta?”

Diệp Phong trong đầu bây giờ rất loạn. Nhưng mà, anh là người dám hành động, trong đầu anh chỉ lóe lên hai chữ: Trách nhiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.