Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 44: Thật trùng hợp, cũng bị dị ứng với xoài.



Lam Hân cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, trong lòng cô nghi hoặc, Lục Hạo Thành dường như rất thích nhìn cô thì phải.

Chẳng lẽ trên mặt cô có cái gì sao ?

Đúng rồi, hôm nay cô không có trang điểm, nếu không phải đi làm, chắn sẽ không bị ảnh hưởng gì, cô cũng không quản.

Cô đột nhiên ngẩng mắt lên, đang định hỏi đến cùng, nhưng phục vụ đã mang cháo của hai người đến rồi.

To cháo nóng hồi, khiến cho ánh mắt của Lam Hân cảm thấy hạnh phúc.

Cháo bí đỏ này thật sự rất giống với cái mà mẹ làm.

Lục Hạo Thành nói với nhân viên:"Đem lên hai cốc sinh tố xoài nữa."

"Vâng thưa anh!" Nhân viên gật gật đầu.

Lam Hân vừa nghe, nhanh chóng nói:"Lục tổng, anh uống đi, tôi bị dị ứng với xoài."

Ánh mắt của Lục Hạo Thành thâm thúy nhìn cô, nói tiếp:"Vậy thì uống nước dứa."

Lam Hân lại xin lỗi cười nói:"Lục tổng, tôi cũng dị ứng với dứa, Lục tổng muốn uống thì uống một mình đi."

Ánh mắt của Lục Hạo Thành kích động, trùng hợp thế này?

Lam Lam cũng bị dị ứng với dứa và xoài.

Da của Lam Lam rất trắng, sau khi ăn dứa xong, da cô liền bị mẫn đỏ và ngứa, ủng hồng sau khi bị dị ứng.

Xoài thì lại càng không cần nối tới.

Anh hít một hơi thật sâu, ngăn không cho lòng minh kích động, rồi nói với nhân viên: "Vậy thi cho một ly nước ô mai và một ly nước chanh."

Lần này Lam Hân không có từ chối.

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, củi đầu ăn cháo, ô mai chính là hoa quả mà Lam Lam thích ăn nhất.

Khi ăn ô mai, Lam Lam sẽ ăn rất nhiều.

Cái vị chua chua ngọt ngọt ấy khiến cô rất thích.

Cô thường xuyên đi qua hai nhà, cầm một rồi mai ngòi ngoài biệt thự cùng anh ăn.

Hai người yên lặng ăn, Lục Hạo Thành vì kích động mà không nói một câu nào?

Lam Hân cũng vì Lục Hạo Thành không nói một câu nào, ngày nghỉ ngơi, nên cũng im lặng không nói chuyện công việc, giữa hai người, không có lời nào để nói.

"Anh Hạo Thành" Một giọng nói ngọt ngào truyền tới, Lục Hạo thành nhiu mày.

Lam Hân nhìn thấy Cố An An đang đứng cách đó không xa, cùng với một vị phu nhân mặc bộ trang phục màu lam vẻ cao quý, Cố phu nhân Lâm Mộng Nghi, gương mặt phú quý, trang phục tao nhã, đẹp đẽ mà quý giá.

Ảnh mắt hai người nhìn chằm chằm vào họ.

Lục Hạo Thành không nói gì, gật gật đầu với Cổ phu nhân.

Mà Cổ phu nhân không định cứ như vậy mà rời đi, khóe miệng bà khẽ cười, tao nhã bước đến trước mặt hai người họ, từ trên nhin xuống Lam Hân đang củi đầu.

Cố An An cũng an nhiên mà đi theo qua đó, nhìn Lam Hân, ánh mắt của cô vẻ căm phẫn.

Người con gái này, vừa đến công ty hai ba ngày, đã định quyến rũ anh Hạo Thành rồi.

Ánh mắt của Cố phu nhân nhìn vào Lam Hân, ánh mắt có chút khinh thường thẳng thắn nói:"Hạo thành, cậu chinh là vì cô gái này mà làm chậm trễ hôn sự của hai nhà sao."

Ánh mắt của Lam Hân hơi biến sắc.

Lam Hân củi đầu, Lục Hạo Thành không đi dự tiệc cũng không phải là lỗi của cô, mà là do cô trùng hợp đến công ty vào ngày hôm đó.

Ánh mắt của Lục Hạo Thành lạnh lẽo nhìn Cổ An An, Cổ An An nhìn thấy ánh mắt không hồn đó, trong lòng có chút hoàng sợ.

it nhất một giây sau, ánh mắt của anh mới nhìn sang Cố phu nhân, lạnh nhạt nói: "Có phu nhân, tôi và Lam tổng giám là chạy bộ sáng sớm nên gặp nhau, liền cùng nhau ăn bữa sáng, việc mà Lục Hạo Thành tôi muốn làm, sẽ không vi bất cử ai mà làm hay không làm, Cố phu nhân không nên đổ tội, vu oan cho người khác.

Về phần Cổ An An, nếu như thật sự muốn gả vào Lục Thị, không phải Lục Hạo Khải cũng rất thích hợp sao?"

Giọng nói lạnh nhạt, không có ti nề mặt nào, nói chuyện của người khác một cách tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.