*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Tích Hồng nhìn con trai cười nói: “Ức Lâm, An An thế nào rồi?”
Cố Ức Lâm tháy cha chuyển đề tài, biết ông không muốn nhắc tới chuyện này, cha có nỗi khổ, anh cũng biết.
Chuyện của Tiểu Ức vẫn luôn là dằm trong tim ông.
Anh hơi thở dài, nói: “Cha, chuyện này, Hạo Thành không truy cứu, nhưng muốn An An tự mình đi làm sáng tỏ mọi chuyện, đã là rất nễ tình, chỉ cần thái độ An An thành khẩn, Hạo Thành và Lam Hân cũng sẽ không quá so đo.”
Cố Tích Hồng khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, thái độ của Lục Hạo Thành đôi với Lam Hân, thật sự không phải tốt bình thường.
Hạo Thành mấy năm nay vẫn đang chờ Lam Lam trở về, lại đột nhiên tìm mọi cách che chở Lam Hân.
Cố Tích Hồng hơi nheo mắt, hy vọng lần này ông không đoán sai.
Ông nhìn thoáng qua ngoài cửa số, cửa nhà bọn họ những năm gần đây, đèn cửa chưa từng tắt.
Ngọn đèn kia vẫn luôn sáng, đem đến niềm hy vọng, hy vọng có một ngày Lam Lam sẽ tìm được đường về nhà, cho dù là trong đêm tối, con bé cũng có thể nhìn thấy ngọn đèn, theo ánh sáng, tìm được đường về nhà.
Có Tích Hồng hít sâu một hơn, khá đau đớn: “Anh Con đâu?
Còn chưa trở về sao?”
Cố Ức Lâm gật đầu, “Cha, anh cả đi công tác, ngày mốt mới trở về.”
“ÒI” Cố Tích Hồng khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút mỏi mệt, khẽ cười nói: “Ức Lâm, ta đều quên, trong khoảng thời gian này vất vả cho anh em các con rồi.”
Cố Ức Lâm cười nói: “Cha, không cần nói như vậy, là con và anh cả không hiểu chuyện, khiến cha mẹ lo lắng.”
Có Tích Hồng nghe lời con nói ánh mắt vui mừng nhìn anh “Ức Lâm, con có thể nói như vậy, chứng tỏ đã trưởng thành, con đường sau này, các con có thể tự đi rồi.”
Cố Tích Hồng nói xong, cũng khép cuốn album lại.
Ông chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt mỏi mệt, ánh mắt lộ rõ ưu sầu, “Ức Lâm, ta đi nghỉ ngơi, mệt mỏi.”
“Vâng!” Cố Ức Lâm nhìn vẻ mặt cha mệt mỏi, liền thấy đau lòng.
Cha nằm mơ cũng muốn tìm được Tiểu Ức.
Điều này anh đều biết, nhưng mà, thật sự chính là Lam Hân sao?
Cố Ức Lâm cũng đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Ở Bệnh viện.
Đã hơn mười giờ, Lam Hân ngồi ở bên giường ngủ gà ngủ gật.
Lục Hạo Thành vừa mua nạng cho cô trở về, như vậy, ít nhất cô đi lại cũng tiện hơn chút.
Lục Hạo Thành mới vào cửa, cô đã bừng tỉnh, vừa ngước mắt đã va vào ánh mắt dịu dàng của anh.
Hai mắt chạm nhau, hấp dẫn đối phương.
Lục Hạo Thành nhìn cô mỉm cười: “Lam Lam, tôi đánh thức em rồi.” Giọng anh anh ách, cũng rất dễ nghe.
Lam Hân cong môi cười, khẽ lắc đầu, nhìn anh nghiêm túc, cô hơi cúi đầu: “Không có việc gì, tôi không buồn ngủ.”
Lục Hạo Thành để chiếc nạng qua một bên, ngồi xuống cạnh cô, một cỗ hơi thở xâm lược lấn tới khiến Lam Hân hơi khẩn trương.
Cô liếc anh một cái “Lục Hạo Thành, anh trở về nghỉ ngơi đi, khả năng Kỳ Kỳ sẽ ngủ tới sáng mai, cũng không có việc gì, anh thật sự không cần ở trong này.”
Lục Hạo Thành nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, lẳng lặng nhìn cô: “Lam Lam, sao em cứ bảo tôi đi vậy?”
Lam Hân nhìn vẻ mặt hoàn mỹ của anh, thân thể cường tráng, lúc anh nhìn cô cười,vẻ mặt dịu dàng hơn bao giờ hết, cô nhợt nhạt cười: “Tôi sợ anh mệt, mẹ nhìn thấy cũng rất đau lòng.”
Lục Hạo Thành cũng phản bác: “Lam Lam, tôi sợ em mệt, mẹ cũng sẽ đau lòng.”
“Lấy cớ.” Lam Hân thấp giọng phun ra hai chữ.
Lục Hạo Thành lại phản bác: “Em cũng là lầy GỚ”
Lam Hân yên lặng không nói gì, dường như lúc hai người cãi nhau, đều là anh thắng.
Anh hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào cô.
Lam Hân cũng bị động tác đột ngột này làm giật mình, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
Lục Hạo Thành vừa thấy cô như vậy, thấp giọng cười cười, “Lam Lam sao lại sợ tôi như vậy?” Giọng nói tự nhiên, khiến người ta không khỏi rung động.
Lam Hân hơi hơi kinh ngạc nhìn anh.
Cứ như vậy quyết định 2 Anh không ở biệt thự lớn của mình, cố tình chen chúc chung một chỗ với nhà cô, rốt cuộc vị giám đốc này nghĩ gì vậy?
Lục Hạo Thành khóe môi cong lên, nhìn cô đầy ẩn ý.
Lam Hân hơi thở dài, nói: “Anh nhất định muốn đến, tôi cũng ngăn không được.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, em không vui sao?”
Lam Hân nhanh chóng lắc đầu, “Không phải, không phải tôi không vui, nhưng nhà chúng tôi nhiều người. Giai Kỳ cũng ở đó, chỉ là sợ anh cảm thấy không tiện.”
Kỳ Kỳ mỗi ngày đều ngàn câu hỏi vì sao.
Nhiên nhiên mỗi ngày đều luyện tập biểu cảm khuôn mặt.
Tiểu Tuần mỗi ngày đều ở trong phòng đọc sách.
Dù sao người nhà cô khá nhiều, cô là người thích náo nhiệt, nhưng Lục Hạo Thành không nhất định thích.
Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, tôi thích náo nhiệt.”
Lam Hân nói: “Vậy không thành vấn đề.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Vậy cám ơn Lam Lam.”
Nói xong, vẫn tươi cười đầy ẩn ý nhìn cô.
Lam Hân luôn cảm thấy ý cười của anh có cảm xúc không rõ, nhưng cô không nói rõ được cảm xúc này.
Tóm lại, cô đã quen sống với mẹ, nhiều thêm một Lục Hạo Thành cũng không gọi là nhiều.Cũng chỉ là chuyện thêm một cái bát và đôi đũa.
Ở trong lòng cô, tình cảm gia đình mới là việc chính.
Chỉ có những tình cảm gia đình ấm áp này, những chuyện khó khăn trước trước đó cô đều thấy rất nhẹ nhàng.
Cho nên, cho dù để Lục Hạo Thành đến nhà mình ở, cô cũng nguyện ý, không ai có thể hiểu, người luôn khát khao một mái ấm, trân trọng sự ấm áp đến nhường nào.