*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Hạo Thành chớp mắt cười: “Kỳ Kỳ, mau ngủ đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con.”
“Cám ơn chú.” Lam Tử Kỳ ngọt ngào cười, trộm cho Lục Hạo Thành một hành động có lên, liền nhắm mắt lại ngủ.
Lục Hạo Thành cong môi cười, mang theo niềm kiêu ngạo nho nhỏ, con gái đều giúp anh, anh nhất định sẽ thành công.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Lam Hân đang im lặng, anh cười cười.
Tạm tính thời gian, Lục Hạo Thành anh đã dùng thời gian hai mươi năm để chờ đợi một cô gái.
Hiện tại cuối cùng đã đợi được cô trở lại,, tất cả đều đáng giá, anh sẽ dùng mọi cách bảo vệ cô Lam Hân nghe thấy tiếng hít thở đều đều, cô mỉm cười, xem ra Kỳ Kỳ thật sự mệt nhọc.
Cô cảm nhận được ánh mắt kia, nâng mắt nhìn lại, nói: “Lục Hạo Thành, cha tôi vừa mới gọi điện thoại tới, nói Cố An An thu mua một tên phóng viên.”
Lam Hân buồn bã nói: “Lời nói của đứa trẻ con, anh không cần để ý.”
Lục Hạo Thành bông nhiên nghiêm túc nói: “Lam Lam, lời nói của trẻ nhỏ nhất định phải để ý, tâm hồn chúng đều rất sạch sẽ, sai là sai, đúng là đúng, tin tưởng một người sẽ hoàn toàn tin tưởng. Huống chỉ Kỳ Kỳ thông minh hơn nhiều so với những đứa nhỏ bình thường, tôi càng không thể lừa cô bé.” Giọng anh nghe rất có cảm xúc, đi vào lòng người.
Lam Hân sững sờ nhìn anh, cười nói: “Lục Hạo Thành, không nghĩ tới anh cũng rất hiểu trẻ con.”
Lục Hạo Thành hơi cụp mút, liếc cô một cái, vì muốn ở cùng con, anh đã tra cứu trên mạng rất nhiều thông tin làm sao để trao đổi giữa người cha và những đứa trẻ.
Chuyện này anh thật sự nghiêm túc, cô và bọn nhỏ bình an là tốt rồi, nếu không dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng vô ích.
“Lam Lam, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.”
Lam Hân nhíu mày: “Lục Hạo Thành, anh thật sự nghiêm túc?”
Thế giới này quá khó khăn, rất nhiều chuyện làm cho người ta không thể nhìn rõ. Tình cảm như mây khói không thể nắm bắt được.
Chính cô bây giờ còn như đang lọt vào trong sương mù.Mấy năm nay cô một mình bước đi, lòng người dễ thay đổi điều cô đã hiểu rất rõ.
Không phải không muốn tin tưởng người khác, mà là sẽ không còn trông cậy vào ai nữa, lại càng không mong chờ có người sẽ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (giúp đỡ lúc khó khăn).Cô vẫn phải tự mình xây dựng tương lai tươi sáng của bản thân.
Lục Hạo Thành chớp đôi mắt đen nhìn cô, không nói gì.
Trong lòng thầm nói: Lam Lam, tôi tuyệt đối nghiêm túc.
Chỉ là nếu nói quá nhiều, cuối cùng sẽ biến thành trò vui đùa, người nghe, sẽ không để trong lòng.Cho nên, có một số điều, anh nói một lần là đủ rồi.
Lục Hạo Thành nhìn Kỳ Kỳ đang ngủ say, muốn lấy điện thoại ra xem, lại vừa đúng lúc Mộc Tử Hoành gọi tới.
Anh cũng kiêng dè nghe điện thoại: “Alo!”
“Hạo Thành, Cố An An đã mở họp báo, là Lục Hạo Khải sắp xếp.”
Lục Hạo Thành nói: “Vậy chờ phóng viên tuyên bố xong thì nói sau.”
“Hạo Thành, tên phóng viên kia là bị Cố An An thu mua.
Nhưng còn chưa chờ chúng ta xuống tay, đã có những người khác xử lý, hắn hiện tại đã làm sáng tỏ là bị Cố An An thu mua, mới có thể dẫn theo người đến Tập đoàn Lục Thị.”
Lục Hạo Thành vừa nghe, nhìn thoáng qua Lam Hân, là Dịch Thiên Kỳ làm.
Anh nói: “Không có việc gì, xem tình hình thế nào đã.”
Mộc Tử Hoành nói: “Được! Vậy tôi cúp máy.”
“Ư” Lục Hạo Thành cúp điện thoại.
Mở ra di động nhìn hot search (top tìm kiếm), quả nhiên.
Cố An An thu mua phóng viên để lên hot search.
Tiêu đề bắt mắt, (Cố An An, tiểu thư Cố Thị, hãm hại quản lý thương hiệu thời trang Tập đoàn Lục Thị quản lý Lam Hân).
Anh nhấp vào tin tức nhìn thoáng qua, thấy được một số lời tường thuật.
Hình tượng Cố An An ôn nhu lương thiện nháy mắt sụp đổ, vòng luẩn quần của giới thượng lưu, cũng lập tức bùng nỏ.
Cố An An không chỉ hủy hoại danh tiếng, còn bị người người mắng nhiếc.
Lục Hạo Thành cong môi cười, giám đốc Dịch, thật đúng là không chờ đợi nỗi.
Trước cuộc họp báo liền vạch rõ mọi chuyện, Cố An An hiện tại nhảy ra làm sáng tỏ sự tình, ngược lại là dư thừa.
Trước kia ông ta cũng sẽ không quan tâm mắy việc này, nhưng bởi vì Lam Lam là con gái mình, ông đã đạp vào mặt mũi giới thượng lưu một cước.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lam Hân, nói: “Lam Lam, hiện tại không có việc gì, chuyện của em đã được làm sáng tỏ. Cố An An đã mở cuộc họp báo, em là vô tội.”
Lam Hân nói: “Lục Hạo Thành, tôi vốn vô tội.”
“Nhưng mà….. ” Lục Hạo Thành muốn nói lại thôi.
Lam Hân nhíu mi hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Lục Hạo Thành đưa điện thoại cho cô xem tin tức, “Tin tức này, chỉ sợ cỗ phiếu nhà họ Có sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Lam Hân vừa nghe lời này, ánh mắt lóe lên, cố nén cảm giác kì lạ trong lòng: “Chuyện đó có liên quan gì đến tôi chứ? Cố An An tự làm tự chịu.”
Cô còn có chứng cứ không thèm tung ra đây này.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô nhướng mày, cười nói: “Lam Lam, em đừng kích động.”
Lam Hân nói: “Tôi không kích động.”
Lục Hạo Thành cười nhẹ, lười biếng cô: “Lam Lam, ý tôi không phải là em quá kích động. Nhưng, chờ chân em tốt lên đã, cũng đừng quên, em còn nợ tôi một bộ phim nhé”
Lam Hân vừa nghe, thấp giọng nói: “Sao anh còn nhớ rõ chuyện này vậy? Mấy đứa nhỏ Kỳ Kỳ cũng sắp khai giảng, chờ chúng khai giảng xong rồi nói.”