Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 482: Thật sự đáng sợ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người trong cuộc như Lam Hân, đương nhiên thích nghe những lời như vậy.

Quả thật, cô và Lục Hạo Thành đã có chuyện gì đâu chứ.

Việc duy nhất là ba ngày ở Hải Thành, lúc đó cô cũng có tính toán riêng, muốn hưởng thụ thử cảm giác yêu đương.Hiện tại suy nghĩ lại, cảm giác đó hình như cũng không tồi.

Cô lại lướt di động cũng thấy được tin tức ở Hải Thành.Cô không cần xem cũng biết nội dung tin tức là gì.

Chậm rãi buông điện thoại xuống, Lam Hân cầm ly nước bên cạnh và uống một ngụm.

Dường như cảm giác phía sau có cái gì đó.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được Lục Hạo Thành đang đứng một bên lẳng lặng nhìn cô.

Cô hơi sửng sốt, anh bước vào từ khi nào?

Vừa rồi cô xem điện thoại quá chăm chú, không biết anh đã tiến vào.

Lam Hân hơi cúi đầu, nhìn thấy trong tay anh cầm theo hai ly trà sữa dâu.

Cô cong môi cười: “Lục Hạo Thành, anh thật sự đi mua trà sữa dâu 2?”

Lục Hạo Thành gật nhẹ, lúc này mới chậm rãi đi đến ngồi xuống.

Lấy ra một ly đưa cho cô, cũng tự mình cắm ống hút vào ly còn lại rồi uống.

Lam Hân cũng cắm ống hút uống một ngụm, vị dâu tràn ngập cả khoang miệng, một cảm giác hạnh phúc trỗi dậy.

Lam Hân nghiêng đầu nhìn anh, người nào đó vẫn luôn một vẻ mặt lãnh khốc lúc này đang cầm một ly trà sữa, không có chút lạnh lùng nào, tựa như anh trai hàng xóm ám áp lòng người.

Lục Hạo Thành dường như cảm nhận được ánh mắt cô, nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi: “Lam Lam, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Lam Hân cũng không câu nệ, hút một ngụm trà sữa nói: “Anh nói xem, nếu phóng viên nhìn thấy anh cầm một ly trà sữa nhàn nhã uống, còn là trà sữa dâu, anh đoán xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”

Lục Hạo Thành nhìn cô gái đang tươi cười, mang theo vài phần giảo hoạt, lại vài phần nho nhỏ chờ mong, anh tà mị nói: “Lam Lam, tôi ở trong mắt người khác là dạng người gì cũng không quan trọng. Quan trọng là … trong lòng em tôi là người thế nào?”

Lam Hân nghe anh nói đến vấn đề này, còn thật sự nghĩ nghĩ, qua một hồi lâu, cô mới nhìn anh, ý cười nhẹ, giọng cũng chân thành: “Lục Hạo Thành, thật ra, anh ở lòng ta lý, cũng không tồi. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng hơi kém một chút, còn lại thì rất tốt. Miễn cưỡng cũng xem như ổn”

“Miễn cưỡng?” Lục Hạo Thành có chút không hài lòng với câu trả lời này.

Nếu chỉ vì ấn tượng lần đầu tiên, trong lòng cũng miễn cưỡng cho anh, vậy cũng thật là oan uỗng.

Anh cười nói: “Lam Lam, tôi phải làm như thế nào, mới có thể thay đổi ấn tượng xấu của em đây?”

Lam Hân vừa nghe, trừng mắt ngạc nhiên, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy, sau đó mới tỏ ra nghịch ngợm: “Lục Hạo Thành, người trong thiên hạ nào có ai hoàn mỹ 2”

mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-482-0mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-482-1

Lục Hạo Thành nhìn không rời mắt.

Lam Hân nhìn ánh mắt anh, cười nói: “Lục Hạo Thành, anh lại như vậy rồi.”

PO Ha 9 ốc, ” Lục Hạo Thành cũng thấp giọng cười cười, “Lam Lam, có ai đã nói là em rất xinh đẹp chưa?”

Lam Hân chớp chớp mắt, rất nhanh hé miệng cười: “Lục Hạo Thành, mỗi ngày tôi đều biết soi gương.”

Lục Hạo Thành nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, em rất đẹp!”

“Cám ơn!” Lam Hân nghe lời này thì rất vui vẻ.

Phụ nữ ai không thích người khác nói mình xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ.Cô nâng mắt, nụ cười toát ra nét quyến rũ nho nhỏ.

Hai người lại anh một câu tôi một câu, vui vẻ trò chuyện.

Tập đoàn Lục Thị, Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, đều đang nhìn vào tin tức buổi sáng, ba người cùng ngồi trước máy tính của Âu Cảnh Nghiêu nhìn chăm chú.

Cả tập đoàn Lục Thị, đi đâu cũng nghe được chuyện của Cố An An cùng Lam Hân.

Mộc Tử Hoành nhìn nhóm người hâm mộ của Lục Hạo Thành một lòng bảo vệ.

Anh chỉ vào một cái bình luận nói: “Nhìn xem cái này Lam Hân, tuy rằng cô bộ dáng xinh đẹp, là cô gái thanh thuần đáng yêu mà các tổng tài đều thích, nhưng vẫn nhờ cô buông tha nam thần của tôi, cô thật sự không xứng……

Tôi nhất định sẽ mua những bộ quần áo cô thiết kế, nhưng sẽ không bao giờ mặc chúng dù chỉ một lần.

Đây là loại người gì vậy?” Mộc Tử Hoành phẫn nộ.

Hiện tại trên internet, thật là đáng sợ.

Tô Cảnh Minh khẽ lắc đầu: “Lục Hạo Thành ở thành phó Giang, quả thực không ai có thể sánh bằng.”

Âu Cảnh Nghiêu chậm rãi nhìn qua: “Tô Cảnh Minh, khuôn mặt cậu tỏa sáng như ánh mặt trời, không đi làm ngôi sao, thật sự đáng tiếc.”

Tô Cảnh Minh nghe lời này của Âu Cảnh Nghiêu không giống đang trêu chọc, giọng còn có chút nghiêm túc, sợ tới mức co rúm lại: “Âu Cảnh Nghiêu, đã nghe cậu nghiêm túc quen rồi, nói đùa bằng giọng điệu cứng nhắc của cậu, tôi thật sự không quen.”

Mộc Tử Hoành cũng trêu chọc nói: “Cảnh Minh, cậu rất thích hợp đóng phim cỗ trang đó.”

Tô Cảnh Minh nhăn mặt, “Tôi nói, hai người đừng đối xử với tôi như vậy được không? Tim tôi không được tốt lắm, sợ sốc quá cần gọi cứu thương đến, khiến các cậu hoảng sợ, mẹ tôi lại chạy đến mắng 18 đời tổ tông hai nhà các cậu.”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, đáy mắt lướt qua một tia biến hoá kỳ lạ, ý cười xấu xa: “Tô Cảnh Minh, nhà tôi không phải là đời thứ mười tám, mà là ba mươi sáu đời, nếu muốn mắng xong, phải tính theo ngày.”

Tô Cảnh Minh khó chịu “Này! Mộc Tử Hoành, chỉ là nói giỡn thôi mà.”

CHƯNG cố. ” Mộc Tử Hoành cười cười: “Cảnh Minh, tôi cũng chỉ nói giỡn, cậu căng thẳng quá rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.