Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 492: Tên này còn quấn người hơn cả



Kỳ Kỳ nữa chứ Mộc Tử Hoành nghe đến đây, quay sang thấy Lam Hân đang cô nhịn cười, liên thây mình lại mắc tật câm đèn chạy trước ô tô, miệng nhanh hơn não, mãi mà chưa sửa nỗi.

Lục Hạo Thành nhìn dáng vẻ lúc này của Mộc Tử Hoành, cũng không nhịn nổi mà nhếch mép cười, thật không hiểu nổi Mộc Tử Hoành đang nghĩ gì?

Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, ngay lúc này, anh chỉ muốn tự vả cho mình vài cái cho chừa cái tội miệng nhanh hơn não, đây chẳng phải là tự lấy mình ra làm trò cười cho thiên hạ saol “E hèm!” Âu Cảnh Nghiêu cố tình ho khan vài tiếng, bình thản nói: “Sắp đến giờ làm việc rồi.”

Anh bước sải dài, từ tốn bước vào trong thang máy.

Lam Hân cũng biết cũng không còn sớm nữa, nếu không thì cô đã tiếp tục trêu chọc Mộc Tử Hoành rồi.

Bốn người bước vào thang máy, không ai nói lời nào cả, im lặng mãi cho đến khi thang máy dừng ở tầng 25.

Bầu không khí tĩnh lặng đến mức khiến người ta ngộp thở.

Dẫu vậy, Lục Hạo Thành lại cảm thấy rất thoải mái, có thể nói, trong bốn người họ, quãng thời gian này, anh là người hạnh phúc nhất.

Ra khỏi cửa thang máy, Mộc Tử Hoành không thể chịu nỗi cảnh tĩnh mịch thêm một phút giây nào nữa nên bèn cất lời: “Hạo Thành, người phát ngôn cho bộ sưu tập mùa thu tôi đã chọn được vài người rồi, lát tôi sẽ đưa cho cậu xem qua.”

“Ừm!” Lục Hạo Thành lạnh lùng gật đầu.

Chỉ cần bước vào công ty, Lục Hạo Thành sẽ bắt đầu dáng vẻ nghiêm túc làm việc.

Ngay cả ánh mắt của anh cũng thay đổi theo công thức chung rồi.

Lục Hạo Thành liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu, nói: “Chuẩn bị họp nhé!”

Đã mấy ngày nay anh không đến công ty rồi, đúng theo kiểu nghỉ ngơi không phép, thế nào cũng bị phê bình một trận.

“Ừm!” Âu Cảnh Nghiêu khẽ gật đầu rồi đi đến văn phòng chuẩn bị.

Mộc Tử Hoành cũng rảo bước đi về phía văn phòng của mình chuẩn bị.

Lục Hạo Thành liếc nhìn Lam Hân, cười nói: “Lam Lam, giờ ăn cơm nhớ đợi tôi nhé.”

Lam Hân quay lại liếc anh một cái, không đáp lời nào, quay người đi về phía văn phòng làm việc.

Tên Lục Hạo Thành này quấn người còn hơn cả Kỳ Kỳ nữa chứ!

Lục Hạo Thành mỉm cười, bây giờ hai người có thể đi làm cùng nhau, tan làm về nhà cùng nhau, lại còn cùng nhau ăn cơm nữa chứ, quá tuyệt vời!

Thấy Lam Hân về phòng làm việc, anh cũng quay về phòng làm việc của mình.

Lam Hân vừa bước vào đến cửa văn phòng, liền nghe thấy tiếng của Ninh Phi Phi: “Trưởng phòng Lam, cuối cùng chị cũng đi làm trở lại rồi!”

Lam Hân vui vẻ nhìn Phi Phi, hỏi: “Phi Phi, mấy ngày nay tôi không đi làm, chắc em nhớ tôi lắm nhỉ.”

“Đương nhiên rồi!” Ninh Phi Phi mỉm cười gật đầu, nói: “Mấy ngày nay chị không đi làm, đến cả chị Dương cũng thấy thiếu vắng đấy ạ! Lúc chị đi làm thì sáng nào cũng họp bàn phân công công việc, tiến độ công việc thường ổn định, mấy hôm chị không đi làm, chị ấy cũng cảm thấy không quen nữa ấy.”

Cả video mà Cố An An nói lời xin lỗi, họ cũng xem rồi.

Và dĩ nhiên, họ luôn tin tưởng và đứng về phía trưởng phòng Lam.

Lam Hân mỉm cười, nói: “Phi Phi, em chuẩn bị đi rồi mình đi họp.”

Là một trưởng phòng, nhưng Lam Hân trước giờ luôn khiêm tốn, như vậy cô mới có được sự ưu ái của mọi người, sức mạnh của tập thể là chìa khóa của thành công, vậy nên, cô cần một nhóm hỗ trợ, sẵn sàng đồng cam cộng khổ, chia sẻ công việc cùng cô.

Ninh Phi Phi quay người, cầm tập tài liệu trên bàn lên, nói: “Trưởng phòng Lam, em chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bản mẫu của bộ sưu tập lần này cũng có rồi, đợi khi nào công ty chọn được người phát ngôn, mình sẽ bắt đầu bận rộn rồi đây.”

Lam Hân nhìn Phi Phi, mỉm cười nói: “Phi Phi, em đừng lo, giám đốc Lục đã mua lại công ty nhà họ Khương rồi, bây giờ nó thuộc về tập đoàn Lục Thị, tập trung thiết kế trang phục trẻ em.”

“Hả…” Ninh Phi Phi ngạc nhiên nhìn Lam Lam, nói: “Trưởng phòng Lam, bên đó cũng có việc cho mình làm ư?”

Lam Hân bật cười nói: “Phi Phi, có thể kiếm được gấp đôi số lương hiện tại thì tội gì mà không làm chứ.”

Ninh Phi Phi mừng rỡ, nói: “Trưởng phòng Lam, chúng ta cũng có sao?”

Lam Hân cười nói: “Cả phòng mình đều có, yên tâm đi! Bận xong đọt này chúng ta chuẩn bị làm tiếp.”

“Woal!” Ninh Phi Phi vẻ mặt mong đợi, hiện cô đang rất cần tiền nên cứ có công việc nào lương cao, dù khổ đến mấy cô cũng nguyện chăm chỉ làm việc.

“Trưởng phòng Lam, đến lúc đó chị đừng quên kéo theo em nữa nhé.” Ninh Phi Phi ôn tồn dặn dò, bởi lẽ cô đang trong tình trạng thu nhập không đủ chỉ tiêu mà.

Lam Hân vừa đi vừa nói: “Phi Phi, em là trợ lý của tôi, đương nhiên tôi sẽ kéo cả em đi cùng rồi.”

Ninh Phi Phi mỉm cười đầy cảm kích: “Trưởng phòng Lam, cảm ơn chị, cũng là vì dạo gần đây em kẹt quá.”

Lam Hân cười nói: “Phi Phi, em có nói quá quá không?”

Ninh Phi Phi đột nhiên chỉ vào mặt mình và nói: “Trưởng phòng Lam, chị có thấy mặt em hiện rõ chữ gì không?”

Lam Hân bật cười nói: “Viết rõ chữ “nghèo”!”

Ninh Phi Phi vội vàng gật đầu, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Trưởng phòng Lam, đúng là chỉ có chị mới hiểu em, em nghèo đến mức sắp phải mặc quần áo rách đến nơi rồi, nghèo đến mức ngủ không ngon, mắt niềm tin vào cuộc sống, nghèo đến mức sắp không còn gì để ăn nữa rồi!”

Chắc đây là lần đầu tiên Lam Hân nghe thấy có người than nghèo như vậy nhỉ?

Nụ cười trên miệng cô tan biến dần, cô hỏi: “Phi Phi, bệnh tình của mẹ em trở nặng sao?”

“Vâng!” Ninh Phi Phi vẻ mặt ủ rũ, nghẹn ngào nói: “Bác sĩ nói, bệnh tiểu đường là bệnh dai dẳng cả đời, ngày nào cũng phải uống thuốc, cộng thêm cao huyết áp, mỡ máu cao, đường huyết cao nữa nên hàng tháng phải chạy chữa mắt máy nghìn tệ, có tháng lương em cũng không đủ thuốc men cho mẹ.”

Nghe vậy, Lam Hân nhìn Phi Phi đầy thương cảm, nói: “Em là con một à?”

“Em còn có anh trai nữa, nhưng có cũng như không vậy, giờ anh ấy ở đâu em còn không biết nữa là! Anh ấy được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, còn em thì bị đối xử như một đứa con nhặt về vậy.”

“Bố mẹ em nuông chiều anh ấy quá nên khi lớn lên, anh ấy suốt ngày đi gây chuyện, lúc cần thì chẳng thấy có mặt, bố mẹ em đều làm nông, không có tiền dưỡng lão, bây giờ lại đổ bệnh, nên nhà em giờ chỉ trông cậy vào mỗi em được thôi.”

Ninh Phi Phi biết Lam Hân là người tốt nên mới giãi bày hoàn cảnh của mình.

Mặc dù tiền không thể mua được tất cả nhưng nó có thể mang lại cho con người ta niềm tin để tồn tại.

Dạo gần đây, áp lực khiến cô quá mệt mỏi, nhưng biết làm sao đây, cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng mọi phiền muộn và uất ức đó mà thôi.

Cô ấy không thể bỏ mặc mẹ mình, trước đây cô còn tưởng rằng sau khi anh trai tốt nghiệp đại học, cuộc sống của gia đình họ sẽ được cải thiện, vậy mà…

Nào ngờ đâu, anh trai chẳng biết đi làm ở đâu, còn chưa làm được đầy một tháng, đã không kiếm được đồng nào về cho gia đình lại còn ngửa tay xin tiền từ gia đình nữa chứ.

Đôi khi, chuyện tiền nong khiến cô muốn trốn chạy đến một nơi thật xa.

Nhưng giờ thì mọi trách nhiệm đang đè nặng trên vai cô, vậy nên cô không thể làm mọi thứ theo ý mình được.

Cũng có lúc Phi Phi nhận thấy rằng, dù cô có cố gắng hết sức thì cô vẫn đang lạc trong mê cung không lối thoát vậy.

Lam Hân nghe vậy liền an ủi: “Người ta nói “Con hư tại mẹ”

quả là không sai mà!”

Ninh Phi Phi chán nản, gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, từ nhỏ bố mẹ em nuông chiều anh ấy lắm, lúc nào cũng sợ anh ấy chịu uất ức, chịu khổ, còn em thì sao? Còn em thì có chịu uất ức thì cũng không dám giãi bày, nói ra họ thế nào cũng kêu em lắm chuyện.”

Lam Hân đang định nói tiếp thì chợt nhận ra đã đi đến cửa phòng họp.

Cô không nói thêm gì nữa, cả hai người bước vào phòng họp.

Lục Hạo Thành đã đến phòng họp, anh ngồi ở ghế tổng giám đốc đang cúi đầu đọc tài liệu Lam Hân vừa bước vào đã thấy Dương Tịnh vẫy tay với mình.

Lam Hân mỉm cười chào Dương Tịnh, sau đó đi ra chỗ ngồi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.