Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 496: Được, tôi cút



Lục Hạo Thành bắt thình lình nói một câu, “Cô là ai?” khiến cho Tiêu Nhược Huyên trợn tròn mắt, nỗi giận.

Biểu cảm dịu dàng giả tạo trên khuôn mặt ấy đang nứt ra từng chút một, trở nên khó tin.

” Ninh Phi Phi và Mộc Tử Hoành nhịn không được mà bật cười.

Mộc Tử Hoành nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Tiêu Nhược Huyên, đáy lòng vô cùng hả hê.

Đôi khi, chỉ cần một câu nói thật sự có thể khiến người ta phát điên chỉ trong vài giây, giây trước khóe miệng còn khẽ nhếch, giây tiếp theo nước mắt lưng tròng.

Người phụ nữ như Tiêu Nhược Huyên đáng phải chịu cảm giác này.

Trong lòng Lam Hân lại lộp bộp, sẽ không lại là bởi vì Lục Hạo Thành, người phụ nữ này mới cố ý lừa cô đi?Cô nâng mắt,mắt hạnh hung hăng lườm người nào đó.

Lục Hạo Thành vừa thấy, nháy mắt liền hiểu được ý cô, tỏ vẻ bất đắc dĩ lại ủy khuất nhìn lại.

Lục Hạo Thành hỏi: “Mộc Tử Hoành, sao lại thế này?”

Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Tiêu Nhược Huyên đang trợn mắt há mồm ngắn ngơ: “Tiêu đại mỹ nhân đụng phải quản lý Lam.”

Ánh mắt Lục Hạo Thành phân nộ nhìn Tiêu Nhược Huyên.

“Hạo Thành, sao anh có thể quên em được? Anh đã quên mùa thu năm trước, chúng ta đã cùng nhau vượt qua như thế nào sao?” Tiêu Nhược Huyên tỏ vẻ thương tâm nhìn Lục Hạo Thành.

” Mộc Tử Hoành nghe vậy cũng trợn mắt há hốc mồm.

Người này có biết bản thân đang đùa với lửa không, hoàn toàn là đang khiêu chiến uy nghiêm và lửa giận của Hạo Thành.

Mùa thu năm ngoái, cô ta chẳng qua chỉ là người phát ngôn sản phẩm của tập đoàn Lục Thị, cô ta cùng Hạo Thành, ngoại trừ công việc, đã từng gặp mặt riêng sao?

Mộc Tử Hoành dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành lười không thèm nhìn lại.

Vừa nghe những lời này, vẻ mặt anh trở nên âm trầm đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt sâu không thấy đáy, lạnh bạc mà vô tình, như hận không thể xé nát Tiêu Nhược Huyên.

Anh giận dữ nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Bệnh thần kinh ở đâu chui ra vậy? Còn không mau đuổi ra ngoài.”

” Mộc Tử Hoành nhìn tên nào đó giận cá chém thót, cảm giác thật sự oan ức quá mà.

Tiêu Nhược Huyên vừa nghe ba tiếng bệnh thân kinh, hoàn toàn nỗi điên rồi.

“Lục Hạo Thành, anh thật sự phải quá đáng như vậy sao? Em là Tiêu Nhược Huyên, là người phát ngôn năm ngoái, sau khi cùng nhau ăn tối, hai chúng ta đã ngồi trên xe nói chuyện phiếm, nói qua về cuộc đời. Chuyện như vậy anh cũng có thể quên sao? Anh có biết khoản thời gian này em quay phim thế nào không? Thầy bói nói sao chiếu mệnh của em di chuyển, cho nên, em vẫn luôn cố gắng làm việc, quay phim, xong khi xong việc sẽ quay lại tìm anh.”

Nhưng một năm nay luôn có chuyện xảy ra, một thời gian trước Vì có scandal nên cô ta lại bị công ty cho ngừng hoạt động một thời gian, mãi cho đến ngày hôm qua mới về nước.

Sau khi trở lại, sáng sớm cô ta đã tới đây tìm Lục Hạo Thành.

Cô ta không nghĩ sẽ tìm một người chồng bình thường, luôn đặt những người đàn ông trong tầng lớp quý tộc làm tiêu chuẩn. Khi được ở bên Lục Hạo Thành hạnh phúc đó là có thật.

Mỗi ngày cô ta đều mong được gặp anh, không thấy được, chỉ có thể quan tâm tất cả tin tức về anh.

Anh chính là anh hùng, chuyện cô ta phải làm mỗi ngày là ngắm nhìn ảnh khuôn mặt anh, vẻ đẹp kia hấp dẫn vô cùng, luôn khiến trái tim phụ nữ rung động.

“Hạo Thành, từ khi thích anh, mỗi ngày em đều chìm đắm vào tình yêu. Cầm ảnh của anh ngắm nghía mỗi ngày, anh chính là hình mâu của em” Tiêu Nhược Huyên nhân cơ hội dịu dàng thổ lộ.

Mỗi ngày nhìn vào ảnh của anh, đều cảm thấy tràn ngập tình yêu.Mỗi sớm mai tỉnh lại, vừa thấy hình ảnh của người đó, liền cảm giác hôm nay lại là một ngày rung động.

Lam Hân vừa nghe, khẽ cười nhìn Lục Hạo Thành, người này, sáng sớm đã bị người ta thổ lộ.

Cô thật muốn cười to ba tiếng: “Hô hô hô, Lục Hạo Thành, sao chiếu mệnh của anh cũng di chuyển, hơn nữa đã tự động đưa tới cửa.”

Lục Hạo Thành nhìn ánh mắt không có ý tốt của cô, trong lòng khó chịu.

Cô nhóc này, cô còn cười được, trong lòng chẳng lẽ không ghen tức dù chỉ một sao?

Lục Hạo Thành vô cùng buồn bực, ai oán nhìn thoáng qua cô, cũng bơ luôn Tiêu Nhược Huyên.

Mộc Tử Hoành đã lui lại mấy bước, nhìn Tiêu Nhược Huyên tựa như xem kẻ điên, “Ôi! Tiêu đại mỹ nữ, cô ra đường quên uống thuốc rồi à?”

Người phụ nữ này, sau khi ngừng hoạt động một thời gian, diễn vai một nhân vật phản diện, cách một màn hình đều nghe thấy cái miệng hôi tanh kia.

Anh vô tình nhìn thấy một đoạn cut, đặc biệt khiến người ta có bóng ma tâm lý.

“Tử Hoành, anh có ý gì?” Tiêu Nhược Huyên căm tức, ngay cả anh ta cũng cảm thấy mình có bệnh thần kinh sao?

Cô ta ngoại trừ có nhan sắc, tất cả cũng rất hoàn mỹ, bọn họ đều nhìn không ra sao?

Lục Hạo Thành tức giận nói: “Mau cút đi, không ai muốn xem cô tự biên tự diễn mấy trò thiểu năng trí tuệ này đâu.”

“Tôi bảo cô cút” Lục Hạo Thành phẫn nộ, lửa giận nỗi lên.

Đối với một số người, anh có thể vô tình đến mức khiến người đó muốn chết đi, tự tử, hoặc đập đầu vào tường.

Lam Hân bắt giác ngẵng đầu liếc anh một cái, từ khi quen biết anh tới nay, rất ít thấy vẻ lãnh khốc vô tình của Lục Hạo Thành, đúng là tàn nhẫn giống như lời đồn.

“HU:hÙ HH…??? ”

Tiêu Nhược Huyên khóc rống lên, chờ đợi tình yêu đã lâu, lại kết thúc như vậy.

Mới sáng sớm đã chạy tới thổ lộ, lại bị đối phương xem như bệnh thần kinh.

Đáng buồn chính là, Lục Hạo Thành căn bản là không nhớ rõ cô ta là ai 2 Đàn ông sợ nhất là nước mắt phụ nữ, họ vừa khóc, đàn ông sẽ không chịu nỗi.

Mộc Tử Hoành cũng không có biện pháp, nếu nói thêm gì đó, bọn họ sẽ thành kẻ bắt nạt phụ nữ.

Haizz!

Nhìn thấy Tiêu Nhược Huyên lau nước mắt, quả thực không phải mẫu người của mình, sao anh cũng không cảm thấy có chút gì thương tiếc nhỉ? Xem ra, vẫn là Nghiên Nghiên mới có thể khiến anh thương xót.

Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành, Mộc Tử Hoành am hiểu xử lý loại chuyện này nhất.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy ánh mắt người nào đó, cố ý làm bộ như không thấy.

Anh quay đầu đi về hướng Âu Cảnh Nghiêu, lại chỉ thấy Âu Cảnh Nghiêu đang vùi đầu làm việc, không quan tâm vấn đề đang xảy ra.

Mộc Tử Hoành kêu gào trong lòng, cậu ta, cậu ta có thể bình tĩnh tự nhiên mà làm việc như vậy.

Màn trình diễn đặc sắc như vậy, mấy tháng mới gặp được một lần.

“Mộc Tử Hoành.” Lục Hạo Thành tức giận gọi tên người đang cố lảng tránh.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, sợ tới mức sửng sót, “Làm gì? Kêu lớn tiếng như vậy làm tôi bị sốc, gần đây giấc ngủ của tôi không tốt, đầu cũng rụng nhiều tóc, tôi đang phải chăm sóc.Giờ bị cậu dọa một cái, chỉ số thông minh đã trỏ về như lúc ở nhà trẻ.”

“Cút!” Lục Hạo Thành căm tức anh.

“Được, tôi cút, thầy tướng số nói hai ta bát tự không hợp, nếu đã rõ ràng, vẫn nên ít nói chuyện cùng nhau.” Mộc Tử Hoành nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.

Ninh Phi Phi lén lút cho Mộc Tử Hoành ngón tay cái, vị quản lý Mộc này, luôn biết cách giẫm phải hố bom.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.