*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lam Hân cũng thật may mắn, cô thật sự an toàn lên đến đây.
Cô nhìn Ninh Phi Phi cười cười: “Phi Phi, tôi cũng thấy khá may mắn, lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, liền giống như trong một đêm đã trở thành đại minh tinh.”
Ninh Phi Phi vẻ mặt nghi hoặc: “Quản lý Lam, tôi nghĩ là do Tiêu Nhược Huyên nhân cơ hội trả thù cô. Mấy ngày trước, cô ta bị giám đốc Lục gọi người ném ra ngoài, muốn tẩy trắng bản thân, chỉ có thể đem tát cả lỗi lầm đỗ vấy cho cô.”
Việc kia thì có liên quan gì đến cô?
Sao cô luôn cảm giác khi gặp Lục Hạo Thành thì toàn xảy ra những chuyện không tốt lành gì nhỉ?
Lam Hân: “Phi Phi, cô ta còn có thể tẩy trắng sao?”
Hôm nay Tiêu Nhược Huyên làm như vậy, cô cảm giác cũng không có tác dụng gì lớn.
Ninh Phi Phi cười nói: “Quản lý Lam, chuyện trong giới giải trí rất khó nói, dù có bị tẫy chay toàn bộ, một đêm nỗi tiếng cũng là có có thể. Nhưng khán giả yêu thích là nhan sắc và kỹ năng diễn xuất, Tiêu Nhược Huyên cả hai cái này đều không có cửa, hơn nữa cô ta mới là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Thanh danh thối nát, muốn tẩy trắng cũng khó.”
Lam Hân nhíu mày, cô cũng chưa từng xem qua phim Tiêu Nhược Huyên đóng.Cũng không thèm nghĩ nhiều, mặc kệ người đời nghĩ thế nào, năng lực là quan trọng nhát.
Cô cười nói: “Phi Phi, làm việc đi! Tôi lại bỏ bê công việc vài ngày rồi, bận chết mắt.”
Ninh Phi Phi cười nói: “Quản lý Lam, năng lực làm việc của cô, không cần lo lắng.”
Lam Hân cười cười, ngồi vào bàn bắt đầu sửa sang lại tư liệu.
Ở văn phòng của Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành âm u ngồi ở bàn làm việc, hơi thở toàn thân có chút thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm những ID chửi rủa Lam Hân trên mạng, ánh mắt sắc bén. hận không thể xuyên qua máy tính, đi diệt đối phương.
Mộc Tử Hoành đi đến kho chứa đồ, tìm Âu Cảnh Nghiêu đang ngủ, lại chờ Âu Cảnh Nghiêu sửa sang lại vẻ ngoài thật hoàn mỹ, hai người mới đi tới văn phòng của Lục Hạo Thành.
Vừa tiến cửa đã ngửi thấy mùi thuốc súng, phản ứng đầu tiên của Mộc Tử Hoành chính là xoay người rời khỏi địa ngục trần gian này.
Thân thể so với lý trí của anh còn nhanh nhẹn hơn, xoay người rời đi chưa kịp suy nghĩ.
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhắc đồng bọn: “Mộc Tử Hoành, cậu đi nhầm phương hướng rồi.” Giọng nói khàn khàn có chút lười biếng, vô cùng quyến rũ.
Mộc Tử Hoành đừng một chút, Âu Cảnh Nghiêu chết tiệt, sao cứ phải nhắc nhở anh chứ?
Lục Hạo Thành hiện tại đang nỗi điên vì tin đồn trên mạng đấy?
Lục Hạo Thành lạnh nhạt hỏi: “Ai làm?”
Âu Cảnh Nghiêu lúc này mở máy tính, mười ngón lướt nhanh trên bàn phím.
Qua ba phút, đã có kết quả: “Là giải trí Hoa Chúng.”
Mộc Tử Hoành nói: “A…… Tiêu Nhược Huyên không phải cũng ở giải trí Hoa Chúng sao?”
Lục Hạo Thành nói: “Giải trí Hoa Chúng, tôi có đầu tư bao nhiêu?”
Mộc Tử Hoành: “…… h “Hình như cậu hỏi sai người rồi, cậu phải tự hỏi bản thân chứ.”
Lục Hạo Thành: “Cảnh Nghiêu, tra xem.”
Âu Cảnh Nghiêu khẽ gật đầu, ngón tay thon dài lại di chuyển.
Một lát sau, anh nâng mắt nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Chiếm 50% cổ phần.”
Lục Hạo Thành ngẳng đầu, mặt mày đầy vẻ kiêu ngạo, mỗi cử động đều ngông cuồng, “Thu mua giải trí Hoa Chúng, cắm sóng Tiêu Nhược Huyên.” Khuôn mặt đẹp trai kia lại lãnh khốc vô tình không có chút độ ấm.
Mộc Tử Hoành cẩn thận nói: “Hạo Thành, cắm sóng cô ta là được, sao phải thu mua giải trí Hoa Chúng.” Anh đã mệt không dậy nỗi, so với Âu Cảnh Nghiêu cùng Tô Cảnh Minh còn mệt hơn.
Giờ lại thêm một giải trí Hoa Chúng, anh bận muốn điên mất, còn có thời gian cưới vợ nói dõi tông đường sao?
Lục Hạo Thành lạnh lùng ném một cậu “Nhạc Cẩn Nghiên thuộc công ty nào, nếu cô ấy trở lại thành phố Phàn, có phải sẽ tìm công ty giải trí mới không, thu mua giải trí Hoa Chúng, rốt cuộc là lợi cho ai?”
Mộc Tử Hoành nháy mắt kích động đến tim cũng run rầy: “Lục Hạo Thành, sao đột nhiên cậu lại trở nên lương thiện như vậy?”
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên liếc Mộc Tử Hoành đang cảm động, tên ngu ngốc, Lục Hạo Thành muốn thuận tiện cho con trai mình, không phải cho cậu được lợi, hiểu chưa2Với Lục Hạo Thành, đụng tới chuyện của Lam Hân tình anh em chẳng đáng một xu.
Hai người bỗng nhiên chạm mắt, Mộc Tử Hoành nhìn Âu Cảnh Nghiêu vẻ mặt nghỉ hoặc, “Âu Cảnh Nghiêu, cậu có chuyện muốn nói?”
Âu Cảnh Nghiêu tránh tầm mắt, môi mỏng phun ra hai chữ, “Không có!”
Mộc Tử Hoành: “…… ụ Rõ ràng vừa nhìn thấy cậu ta như có gì muốn nói.
Lục Hạo Thành liếc qua Mộc Tử Hoành, lên tiếng: “Mộc Tử Hoành, lập tức đến giải trí Hoa Chúng.”
Mộc Tử Hoành lần này lại rất tích cực, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi đi ngay đây.”
Nói xong, hai mắt tỏa sáng rời đi, nếu anh quản lý giải trí Hoa Chúng, có thể cho Nghiên Nghiên đi cửa sau.
Âu Cảnh Nghiêu cũng không nói chuyện, đứng dậy rời đi.
Lục Hạo Thành nhíu mi hỏi: “Mọi chuyện liền đơn giản như vậy?”
Âu Cảnh Nghiêu vừa đi nửa bước thì dừng lại, nghiêng người hỏi: “Cậu muốn phức tạp hơn, hiện tại trên mạng đều đang chống lại thiết kế của quản lý Lam.”
Lục Hạo Thành không thèm để ý: “Không cần lo lắng, Lam Lam là dựa vào thực lực, sản phẩm mùa thu vừa ra thị trường, tự nhiên sẽ rõ.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Tốt nhất là nên tự tin như vậy!”
Lục Hạo Thành: ” Tần Ninh Trăn bên kia có hành động gì không, động tĩnh lớn như vậy, bà ta không thể ngồi không được?”
Âu Cảnh Nghiêu “Có một lượng lớn người qua đường, chỉ sợ là tập đoàn Lục Trăn bỏ tiền ra mua, nhưng chỉ bôi xấu quản lý Lam, không hề nói về Tiêu Nhược Huyên!”
Lục Hạo Thành lại hỏi: “Vậy Cố An An thì sao?”
Âu Cảnh Nghiêu: “Đó là ai?”
[HC H0] Hanh: “cà k Âu Cảnh Nghiêu khóe miệng cười lạnh: “Không có liên quan đến cô ta, nhưng cậu không cần lo lắng, có Tiểu Tuấn, bình luận chửi rủa đó rất nhanh sẽ biến mát.”