Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 548: Làm bình hoa của tôi cũng gần giống như vậy



Cố An An vừa thấy sắc mặt của cha mẹ, đã biết lời anh hai nói là thật.

Cô ta vội vã nói: “Cha, mẹ, thật sự không có biện pháp khác sao? Quan hệ của mẹ và cha những năm qua, hẳn là có người sẽ giúp chúng ta.”

Lâm Mộng Nghi hờ hững nhìn qua: “Không có người đầu tư, hiện tại tài chính bị chặt đứt, không thể chỉ trả cho nhà cung cấp, hiện tại nhà chúng ta đã không còn vốn nữa, anh cả con nói rất đúng, nhiều nhất chỉ kiên trì được một tháng, nếu vẫn không có đầu tư, nhà chúng ta chỉ có thể tuyên bố phá sản.”

Lời này, là thật không phải giả dối.

Bà cũng biết Ức Sầm đang thử Cố An An, nhưng sự thật cũng là như vậy.

Không nghĩ đến, trăm năm cơ nghiệp nhà họ Cố, sẽ chôn vùi dưới tay mình.

Bà đã chạy đi chạy lại nhiều ngân hàng, nhưng không nơi nào chịu cấp vốn, nếu có thể cho vay, thì khoản đầu tư này cũng không lỗ, nhưng khó là không ai chịu rót vốn.

Cố An An ngưng mi, nhìn thoáng qua bọn họ, nói: “Mẹ, nhà họ Lục thì sao?”

Cố Ức Lâm nói: “Chỉ có Lục gia hỗ trợ thì có ích lợi gì? Hơn nữa, Lục gia cũng không nhất định sẽ giúp, nếu nhà chúng ta phá sản, lấy tính cách của Lục phu nhân, chỉ sợ hôn nhân của em và Hạo Khải sẽ gặp phản đối, An An, em phải có chuẩn bị tâm lý.”

Cố Ức Lâm nói lời này cũng không phải thử Cố An An, bởi vì không cần thiết …, sự thật là như thế.

Lấy tính cách của Tần Ninh Trăng, có thể nháy mắt liền trở mặt.

Cố An An trong nháy mắt như ngã xuống đáy cốc, giờ phút này đừng nói là ăn cơm, uống nước cũng nuốt không trôi.

“Anh hai, vậy Lục Hạo Thành đâu? Anh ấy cũng không giúp chúng ta sao?” Lục Hạo Thành hy vọng cuối cùng.

Cố Ức Lâm nói: “Khoản đầu tư quá lớn, chỉ trông vào Hạo Thành cũng vô dụng.”

Anh đã thay đổi ý định xây khu dân cư thành tòa nhà thương mại, phố đi bộ, rất nhiều hạng mục hấp dẫn, vẫn không ai có ý định đầu tư.

Nhưng nếu xây lên cũng có thể thu về hàng trăm triệu, đây là một nơi rất sáng giá, anh tính toán diện tích một cách chính xác, những công trình này đều có thể hoàn thành.

Hơn nữa chung quanh cư dân rất nhiều, chỉ cần đầu tư đúng chỗ, đều có thể vực dậy.

Vẻ mặt Cố An An sợ hãi.

Không được, cô ta nhất định phải trước khi nhà họ Cố phá sản gả được cho Lục Hạo Khải, như vậy, cho dù sau đó Lục Hạo Khải muốn ly hôn, cô ta cũng có thể được chia chút tài sản, cuộc sống cũng thoải mái hơn.

“Haizz!!” Cố Tích Hồng thở dài, nói: “Ta ăn no rồi, đi lên trước nghỉ ngơi.”

Lâm Mộng Nghi cũng buông bát đi theo.

Cố Ức Sầm nhìn vẻ mặt Cố An An khó coi, cười nói: “An An, nếu nhà chúng ta phá sản, sau này sẽ không có những ngày an nhàn nữa, em còn có thể ở lại nhà chúng ta sao?”

Cố An An bật người cười nói: “Anh cả, chúng ta là người một nhà, vốn phải đồng cam cộng khổ, mặc kệ nhà họ Cố biến thành cái dạng gì, em vĩnh viễn đều là con gái nhà họ.” Mặc kệ anh cả có muốn thử mình hay không, những lời này cũng phải nói thật dễ nghe.

Cố Ức Sầm híp mắt nhìn Cố An An, cô ta ngoan ngoãn chịu khổ mới là lạ.Cô ta vẫn muốn gả cho nhà họ Lục giàu có, là bởi vì Lục gia là thế gia đứng đầu thành phó Giang.

Cố An An đứng dậy nói: “Anh cả, Anh hai, em ăn no rồi, về phòng nghỉ ngơi trước.”

Cố Ức Lâm hơi gật đầu.

Cố An An cười xoay người, quay người lại, nét tươi cười rõ ràng biến mắt.

Cố Ức Sầm lạnh lùng nhìn bóng lưng vừa rời đi.

Nhìn Cố An An trở về phòng, Cố Ức Lâm mới nói: “Anh cả, anh thử nó như vậy có tác dụng sao?”

Cố Ức Sầm nhìn qua em trai: “Ức Lâm, nó chỉ hám tiền thôi, em chờ xem, nó nhất định sẽ nghĩ biện pháp để Lục Hạo Khải nhanh chóng kết hôn.”

Cố Ức Lâm đau đầu đỡ trán, “Tình hình nhà họ Cố. hiện tại chính là như vậy.”

Cố Ức Sầm: “Ức Lâm, chờ xem đi!”

“Vâng!” Có Ức Lâm gật nhẹ, anh cũng hy vọng có kỳ tích xuất hiện.

Mà Cố An An trở lại phòng, trước tiên liền gọi cho Lục Hạo Khải.

Lúc này, cô ta đã dễ dàng liên lạc được với Lục Hạo Khải.

Cuộc gọi được kết nói, Cố An An điều chỉnh tâm trạng, cười nói: “Hạo Khải, anh đang ở đâu?”

Lục Hạo Khải: “Ở nhà.”

Cố An An nghe vậy. tâm tình tốt hơn vài phần: “Hạo Khải, anh chọn được ngày chưa?”

Lục Hạo Khải có chút không kiên nhẫn. trả lời: “An An, nào có nhanh như vậy? Trong khoảng thời gian bận rộn nhiều việc, chờ thêm thời gian nữa rồi nói sau.”

Chờ thêm thời gian nữa rồi nói sau?

chờ thêm thời gian nữa rồi nói sau thì tắt cả đã muộn.

Cô cười nói: “Hạo Khải, em yêu anh như vậy, thầm nghĩ gả cho anh sớm một chút, làm người vợ hiện, hơn nữa, anh thành gia lập nghiệp sớm, chủ tịch mới có thể yên tâm giao quyền lực cho anh!” Cố An An luôn luôn biết điểm yếu của Lục Hạo Khải, hiện tại hắn rất muốn nắm quyền.

Cùng Lục Hạo Thành đấu đến ngươi chết ta sống.

Lục Hạo Khải cười lạnh nói: “Cố An An, em đang đùa sao? Em thì biết cái gì nha, làm vợ hiền, anh xem em làm bình hoa nhà anh cũng không khác nhiều lắm.”

Cố An An nghe thì rất phẫn nộ, nhưng vì tương lai của bản thân, đành phải chịu đựng: “Hạo Khải, anh xấu quá, tốt xấu gì em cũng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế, tự nhiên cũng có thể giúp được anh một tay.”

Lục Hạo Khải nói: “Cố An An, tác dụng duy nhất của em là để anh nhận được một số đặc quyền, về phần thiết kế em không cần xen vào, hôm nay tôi đã tìm được một người rồi, hơn nữa còn là vũ khí bí mật có thể đánh bại tập đoàn Lục Thị.”

Tâm trạng Lục Hạo Khải rõ ràng đang rất tốt.

Cố An An nhíu mi, chẳng lẽ cô ta vô dụng vậy sao?

“Lục Hạo Khải, anh chờ đó, một ngày nào đó em sẽ để anh nhìn với cặp mắt khác xưa. Thiết kế của em, vốn cũng không kém, chỉ là không có kinh nghiệm, cho em chút thời gian, sẽ để anh thấy một Cố An An hoàn toàn khác.” Cố An An không thể nuốt trôi cục tức này.

Cô ta ở trong mắt Lục Hạo Khải chỉ là một bình hoa di động, Lục Hạo Khải trong mắt cô ta, cũng chỉ là cái máy rút tiền mà thôi. ” Lục Hạo Khải trào phúng nở nụ cười, “Cố An An, anh sẽ chờ ngày em thành công, từ bình hoa trở thành vợ hiền.”

Cố An An khó thở, “Vậy bao giờ thì anh xem ngày, hay chúng ta đi lĩnh chứng trước, ít nhất cho con chúng ta cái công đạo, đứa nhỏ đã không còn, không phải anh cũng nên cho em chút bồi thường?”

Lục Hạo Khải lập tức nỗi giận: “Cố An An, cô có biết xấu hỗ hay không, còn dám nhắc đến đứa nhỏ?Cô cũng rõ ràng, muốn lĩnh chứng phải không, ngày mai đi cục dân chính. Cha nhìn thấy hai chúng ta kết hôn, cũng sẽ rất vui vẻ.”

Cố An An bỗng nhiên kích động không thôi: “Được, anh đã nói ngày mai đi, sáng mai anh đưa em tới đó, đỡ phải quay đầu.”

Cố An An cười lạnh, Lục Hạo Khải, tôi nắm trong tay không được Lục Hạo Thành, còn không nắm được anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.