Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 568: Con cũng là con gái mẹ



Lục Tư Tư than thở: “Mẹ, con cũng là con gái mẹ.”

Mộ Thanh: “Mẹ cũng không nói con không phải con gái mẹ.”

Lục Tư Tư nhất thời nghẹn lời, mẹ mình học được cách nói đùa khi nào vậy.

Cô nhìn thoáng qua Dịch Thiên Kỳ, nhất định là bởi vì tình yêu.

“Chú Dịch, lúc mẹ cháu ở bên chú có nói nhiều không?”

Dịch Thiên Kỳ đang đọc sách liền ngẳng đầu, mê man nhìn Lục Tư Tư.

Lục Tư Tư biết ông không nghe rõ, nhắc lại thêm một lần: “Chú Dịch, lúc mẹ cháu ở cạnh chú có nói nhiều không? Thời trẻ bà nói rất ít.”

Dịch Thiên Kỳ nhìn Mộ Thanh dịu dàng cười, nói: “Chú và mẹ cháu quen biết đã nhiều năm, hai chúng ta không có chuyện gì không thể nói.”

Dịch Thiên Kỳ nói xong, lại liếc Mộ Thanh.

Mộ Thanh cũng nhìn chồng cười cười, lúc bà vẫn chưa đồng ý với Thiên Kỳ, hai người gặp mặt cũng không có cái gì không được tự nhiên, cũng giống như bây giờ, nói nói cười cười.

Cuộc hôn nhân trước đó không hạnh phúc, giữa bà và Lục Dật Kha trong lúc đó, cơ bản cũng không có gì đáng nói.

Nhưng ở cạnh Thiên Kỳ lại không giống nhau, đúng là phải có duyên phận giữa người này với người kia thì mới cảm hóa được tâm hồn sâu thẳm trong trái tim.

Lục Tư Tư nhìn hai người tìm cảm trước mặt, trong mắt đều tràn đầy tình yêu, xem ra, lần này, mẹ đã không yêu nhầm người.

Haizz!!

Chỉ cần mẹ hạnh phúc, cô không cần lo lắng gì nữa, có thể yên tâm làm những gì mình muốn.

Mộ Thanh hỏi: “Tư Tư, con và cha của Phi Dương, thật sự ly hôn 2?”

Vừa rồi bà đã muốn hỏi chuyện này, cũng chưa có thời gian.

Sắc mặt Lục Tư Tư trầm xuống, thấp giọng nói: “Mẹ, sẽ nhanh ly hôn thôi, con và anh ta vĩnh viễn không cùng tần số, tan sớm, đối với con cái cũng tốt, anh ta đã không có việc làm, không thèm đi tìm việc, mà cả ngày chỉ ở nhà mang theo Phi Dương chơi game. Bảo anh ta đến công ty con làm, anh ta xấu hỗ khi vợ mình là sếp. Chính mình lại không tìm được việc, quả thực vừa nghèo lại hèn, cho nên liền ly hôn, con cũng đã bán công ty, chuẩn bị quay về thành phố Giang phát triển.”

Mộ Thanh vừa nghe, thở dài nói: “Không có việc gì, về sau có mẹ ở đây.”

Lục Tư Tư ấm áp cười cười, “Vì có mẹ cùng A Thành ở đây, cho nên con mới trở về.” Công ty cô ở nước ngoài cũng phát triển không tồi, cô trở về, hai bên cũng sẽ có hợp tác.

T010 Ong. 2n Chuông cửa vang, Mộ Thanh cười nói: “Nghiên Nghiên về rồi.”

Cửa vừa mở ra, Nhạc Cẩn Nghiên quyến rũ mỉm cười đứng ngoài cửa, nhìn Mộ Thanh, rồi ôm lầy bà.

“Dì Mộ, cháu rất nhớ dì.” Nhạc Cần Nghiên làm nũng nói.



*Hà ha 77 ” Mộ Thanh cười vỗ vỗ lưng cô, “Nghiên Nghiên, ta cũng nhớ cháu.”

“Nghiên Nghiên, mau vào, mấy ngày này chắc mệt muốn chết À¡m rÖI.

Mộ Thanh lôi cô vào cửa, Mộc Tử Hoành lúc này mới mang theo hai vali hành lý tiến vào.

“Dì Hứa!” Anh cười chào hỏi.

“Tử Hoành, mau vào.” Mộ Thanh tiếp đón.

Dịch Thiên Kỳ cũng đứng dậy, nhìn Nhạc Cần Nghiên.

Nhạc Cần Nghiên vui đùa nói: “Chú Dịch, đã lâu không gặp, so với phía trước trông chú càng trẻ hơn.”

“Ha Ha ha. 1) ” Dịch Thiên Kỳ nghe nói như thế thì vui vẻ không thôi.

“Nghiên Nghiên, cháu vẫn luôn như vậy.” Giọng Dịch Thiên Kỳ sang sảng Cần Nghiên cùng Cần Hi, đều là hai đứa nhỏ tốt, cha mẹ đều ở nước ngoài, nhưng cả hai lại xông pha nỗ lực ở trong nước, rất không dễ dàng.

“Chị Tư Tư, chị đã trở lại.” Mộc Tử Hoành kinh ngạc nhìn Lục Tư Tư.

“Đúng vậy! Nếu không trở về, chị già mất.” Lục Tư Tư nói nghiêm túc.

“Ha hả...!” Mọi người cười cười, lại giới thiệu nhau một lúc.

Nhạc Cần Nghiên không thấy Lam Hân, không vui nói: ” Lam bảo bối nhà chúng ta đâu rồi? Sao không thấy cô ấy ra đón cháu.” Trong giọng nói tràn đầy thất vọng.

“Nghiên Nghiên, đừng nóng vội đừng nóng vội, Lam bảo bối đến đây.” Lam Hân bưng một đĩa lớn bánh chẻo đi ra từ phòng bếp.

Lục Hạo Thành cũng bưng một đĩa bánh chẻo đi ra.

Vốn anh ăn cơm tối đã no, nhưng nhìn thấy đĩa bánh chẻo trắng mềm, lại bắt đầu thèm ăn thêm chút.

Tuy nhiên nghe Nhạc Cần Nghiên gọi một tiếng Lam bảo bối, Lục Hạo Thành có cảm giác như vợ mình bị người khác cướp mật.

Lam Hân vừa đem bánh chẻo đặt lên bàn, Nhạc Cần Nghiên đã chạy qua ôm chằm lấy Lam Hân, “Lam bảo bối, mấy ngày này không có cậu bên cạnh, thật khó cho tôi.”

OITEIATIS 77/105. 5 1 Cô biết, Nghiên Nghiên là bởi vì chuyện Ôn Lãng.

Nhưng cô lại đang ở thành phố Giang, cũng không giúp được cái gì?

“Nghiên Nghiên, cậu trở về thì tốt rồi, sau này có tôi, còn có quản lý Mộc, cậu sẽ còn tốt hơn trước kia.” Nói thật, hơn hẳn Ôn Lãng, cô cảm thấy được Mộc Tử Hoành càng đáng tin hơn.

Nhạc Cần Nghiên nghi hoặc nhìn cô, “Có liên quan gì đến Tử Hoành?”



Vốn đang biết ơn Lam Hân vì những lời vừa rồi, Mộc Tử Hoành đang vui vẻ liền bị một cậu của Nhạc Cần Nghiên tạt cho một gáo nước lạnh, lạnh từ đầu tới chân.

Sao lại không liên quan tới anh chứ 2 Anh nhiệt tình theo đuổi như vậy, cô chẳng lẽ không thấy được sao?

Mộc Tử Hoành lệ rơi đầy mặt!

Lam Hân: “Nghiên Nghiên, không nói nữa, tôi đã chuẩn bị cho cậu món bánh chẻo cậu thích nhất, ăn trước đi. Tôi giúp cậu sắp xếp hành lý.”

Nhạc Cần Nghiên nghe xong vui vẻ nở nụ cười.

“Lam bảo bối, có cậu thật tốt!” Nhạc Cẩn Nghiên nói xong, nhìn thoáng qua phòng bếp rồi đi vào rửa tay.

Lam Hân cũng mờ Mộc Tử Hoành ăn bánh chẻo.

Mộc Tử Hoành đi tới, tiếp nhận đĩa bánh trong tay Lục Hạo Thành, ngồi xuống liền ăn.

Ngay cả Lục Hạo Thành anh cũng không thèm để ý.

Lục Hạo Thành cũng biết tâm trạng bây giò của tên bạn, yêu mà không được, chỉ sợ là chuyện đau khổ nhát thế gian.

Lam Hân nói tiếp: “Cha, mẹ, chị gái, bánh chẻo gói rất nhiều, mọi người có muốn ăn một chút không?”

Mọi người lắc lắc đầu, tỏ vẻ không ăn.

Sở Phi Dương vung tay nói: “Cô, cháu muốn ăn.”

Cậu lại nhìn Nhiên Nhiên, “Nhiên Nhiên, cậu cũng ăn đi.”

Lam Tử Nhiên lắc đầu nói: “Buổi tối tôi không ăn thêm.”

Lục Tư Tư nghe vậy lập tức nói: “Sở Phi Dương, con nhìn lại xem mình mập đến thế nào, lại ăn đi, ăn rồi sẽ biến thành heo.”

Sở Phi Dương bị mẹ nói, cái miệng nhỏ nhắn méo dệch, nước mắt lại chảy xuống.

“Mẹ, con đang tuổi ăn tuổi lớn, mẹ không để cho con ăn, con có thể lớn sao? Không phải mẹ luôn nói, vóc dáng không cao không cưới được vợ sao?” Sở Phi Dương vừa khóc vừa than thở.

Lục Tư Tư bỗng nhiên có cảm giác tự bê đá đập chân mình.

Lam Hân nhìn Sở Phi Dương khóc lóc, cười nói: “Chị gái, ăn mấy cái bánh chẻo hẳn là không có việc gì, Phi Dương, đừng khóc, cô mang bánh chẻo lại cho cháu.”

Sở Phi Dương vừa nghe lời này, nhìn thoáng qua mẹ, thấy mẹ không lên tiếng, mới nín khóc mỉm cười.

Lam Hân nhanh đưa bánh chẻo tới cho Sở Phi Dương ăn.

Lúc này mới phụ giúp Nhạc Cần Nghiên mang hành lý vào dọn dẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.