Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 581: Nhà tôi không nuôi sói mắt trắng



Lam Hân cười: “Lục Hạo Thành, thật sự không phải em thì không cưới sao?”

Lục Hạo Thành vội vàng gật đầu: “Lam Lam, không phải em không cưới, nếu không tìm được em, anh nghĩ mình sẽ cô đơn đến già mát!”

Lam Hân nháy mắt cảm thấy áp lực nhân đôi.

Cũng không phải cô không biết Lục Hạo Thành rất tốt, nhưng cô thật sự không nghĩ đến chuyện kết hôn.

“Vậy cho em chút thời gian.” Đây là lời chân thành cô muốn nói.

Lục Hạo Thành tươi cười, ánh mắt khó có thể che dấu ưu thương.

Còn muốn chờ sao? Anh còn phải chờ bao lâu, sau bao nhiêu năm như vậy, không biết phải chờ đợi thế nào nữa.

Xem ra là anh làm không tốt, còn không đủ để cô gái trước mặt cảm động.

“Được, Lam Lam, mặc kệ chờ bao lâu, anh vẫn chờ em.”

Lục Hạo Thành thấp giọng nói, giọng điệu đầy có chấp.

Lam Hân chợt nâng mắt, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, vẫn có thể thấy rõ được dáng vẻ tuần tú của anh, nhìn vẻ mặt kiên nghị đó đáy lòng cô rung động không thôi.

Anh đợi đã biết bao nhiêu năm, thật sự không muốn anh lại phải chờ thêm nữa, chẳng qua là muốn kiểm chứng xem trong lòng cô thật sự có anh hay không, anh ôm một tình yêu tha thiết và chân thành như vậy, cô tuyệt đối không thể lừa dối anh.

Chỉ có như vậy, mới có thể xứng đáng với hơn mười năm chờ đợi và trả giá của anh.

“Hẳn là sẽ không mắt nhiêu thời gian đâu, Em cần thời gian để sắp xếp tình cảm của mình dành cho anh. Em không thể nói dối anh và cũng không muốn nói dối anh.

Giống như em đối với Cẩn Hi, không có tình yêu, chỉ có thân tình.” Đây cũng là lời nói thật lòng của Lam Hân.

Lục Hạo Thành nghe vậy, tâm trạng dân tốt lên.

Đối với Nhạc Cần Hi, vẫn là tình thân.

“Đúng rồi, ngày mai Nhạc Cần Hi cũng sẽ đi triển lãm.”

Lục Hạo Thành nói.

Lam Hân gật đầu, “Hai năm qua công ty bọn họ phát triển rất tốt, lần này cũng là cơ hội tốt.”

Lục Hạo Thành lại dụ dỗ từng bước, “Lam Lam, ngày mai sẽ rất mệt, buổi tối chúng ta sẽ không trở về mà ở lại khách sạn đã sắp xếp nhé?”



Lam Hân nhìn anh: “Khoảng cách không xa lắm, cũng chỉ mắt hai giờ đi đường, sao phải ở lại.”

Lục Hạo Thành: “Vậy chờ ngày mai xem xem thế nào!”

Lam Hân bỗng nhiên có chút đăm chiêu nhìn Lục Hạo Thành.

Cô luôn cảm thấy được Lục Hạo Thành có gì đó, cô cảm giác này, rồi lại nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác gì.

Nhà họ Có.

Căn biệt thự sang trọng rực rỡ ánh đèn.

Lâm Mộng Nghi cùng Cố Tích Hồng trở về không có bao lâu, Cố An An cũng đã trở lại.

Lúc này, Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi ngồi trong phòng khách. nói chuyện phiếm, chờ hai con trai trở về.

Cố An An nhìn ba mẹ về đến nhà trước, nén giận nói: “Cha, mẹ, sao mọi người không đợi con cùng về vậy?

n muốn chúc mừng cha mẹ, hôm nay Nhưng mà con buôn bán lời 20 triệu. . Truyện Mỹ Thực

Có Tích Hồng cúi đầu không nói gì.

Lâm Mộng Nghi nhìn thoáng qua cô ta, lạnh giọng hỏi: “Đêm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong lòng con hẳn là rất rõ ràng.”

Có An An biết mẹ sẽ nói đến chuyện này, nhưng lúc ấy cô ta thật sự không nghĩ ra cách nào khác.Trong lòng cũng đủ loại lo lắng, nhưng không có biện pháp vẹn toàn nào cả.

Lâm Mộng Nghi nhìn Cố An An trước mắt, cô ta đã sớm không muốn yên phận làm con gái nuôi nhà họ Cố, còn muốn nhiều hơn nữa.

Cố An An tới ngồi cạnh Lâm Mộng Nghi, vẻ mặt ủy khuất nói: “Mẹ, mẹ cũng biết, tuy rằng con cùng Lục Hạo Khải đã lĩnh chứng, nhưng con không có quyền nói, cho dù con có khóc lóc nhờ Lục Hạo Khải hỗ trợ, anh Ấy cũng không nhất định sẽ giúp, hơn nữa Lục gia cũng không tới phiên anh ấy làm chủ “

Lâm Mộng Nghỉ cười lạnh: “Vậy con khóc xin cậu ta sao?

Hai anh con cũng là thật sự không còn cách nào, mới có thể đi tìm Hạo Khải hỗ trợ, nếu ta biết, nhất định sẽ không để bọn chúng đi, nếu Lục gia muốn ra tay trợ giúp chúng ta, đã sớm ra tay.”

Vẻ mặt Cố An An xấu hổ, cô ta sao có thể biết, bỗng nhiên xuất hiện một Dịch Thiên Kỳ chứ?

Hơn nữa Dịch Thiên Kỳ cũng không có lý do gì phải giúp nhà họ Cố nha!

Cô ta không tự chủ được hỏi: “Mẹ, giám đốc Dịch, vì sao phải giúp nhà chúng ta? Còn có con gái ông ta là ai vậy?”



Cả ngày hôm nay cô ta đều suy nghĩ ván đề này.

Rốt cuộc là là người nào, mà có số hưởng như vậy.Có một người cha như thế, ngay cả cô ta cũng rất hâm mộ.

Có Tích Hồng đột nhiên lên tiếng, “An An, con hỏi cái này làm gì?”

Cố An An cười nói: “Cha, con cũng chỉ là tò mò.”

Cố Tích Hồng đặt tờ báo trong tay trên bàn trà, nghiêm mặt nhìn lại, “An An, chuyện đêm qua, chúng ta không trách con, nhưng tử khi chúng ta đưa con tiền vào căn nhà này, cũng chưa từng bạc đãi con, sau này gả cho Hạo Khải, cha cũng hy vọng con có thể sống tốt, người còn sống phải biết nói từ cảm ơn.”

Cố An An nghe lời này, biết cha đang nói bóng gió về chuyện khác, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, “Cha, con biết.”

Lâm Mộng Nghỉ dưới đáy lòng nói thâm: Quỷ mới tin cô.

Nếu cô ta nghĩ muốn làm người tốt, sẽ không làm ra những chuyện trước đây.

Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đầy ra, hai anh em Có Ức Lâm cùng Cố Ức Sầm đã vào nhà, vẻ mặt cả hai đều trông mỏi mệt.

Đặc biệt là Cố Ức Sầm, trên mặt có xây xát, tóc tai bù xù.

Cố An An vừa thấy anh cả, đáy lòng bồn chồn, cô ta tối hôm qua tuy rằng cũng không nói câu gì, nhưng vẫn liên tục trao đổi với Lục Hạo Khải trên điện thoại.

Không ngờ rằng ba người đang nói chuyện tử tế, Cố Ức Sầm lại bỗng nhiên mắt khống chế, đứng lên liền đánh Lục Hạo Khải.

Cô ta bị dọa đến ngắn người, không hiểu ra sao nhìn Cố Ức Sàm.

Lâm Mộng Nghỉ đứng dậy, nhìn hai con trai, vẻ mặt đau lòng, “Ức Sầm, Ức Lâm, mau tới đây ngồi xuống, mẹ lấy nước cho hai đứa.”

Nào biết, Có Ức Sầm đột nhiên lại nhìn Cố An An rống to: “Cố An An, lập tức cút ra khỏi nhà tôi.” Cố Ức Sầm phẫn nộ, giọng nói vang vọng khắc khu biệt thự.

Lâm Mộng Nghi cùng Cố Tích Hồng cũng sửng sốt, có chút không thể tin nhìn Có Ức Sầm.

Tim Cố An An căng thẳng, có chút sợ hãi nhìn Cố Ức Sầm, chẳng lẽ anh ta thấy được nội dung tin nhắn sao?

Không, cô ta tuyệt đối không thể bị đuổi ra khỏi nhà họ Có, rời khỏi nhà họ Có, cô ta sẽ hai bàn tay trắng “Anh cả, em biết tối qua không hề nói giúp nhà chúng ta một câu, là em sai, nhưng em cũng không có quyền lên tiếng, cho dù em có khuyên Lục Hạo Khải, anh ấy cũng sẽ không nghe em mà?”

Cố Ức Sầm cười lạnh nói: “Cô con mẹ nó không phải người, mà chính là một sói mắt trắng, tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn nhắn tin trao đổi với Lục Hạo Khải, không cho Lục Hạo Khải giúp gia đình chúng tôi, tôi đã sớm thầy được. Nếu không cô cho rằng tôi bị điên chắc? Vô duyên cớ vô cớ đánh Lục Hạo Khải, cuối cùng còn bị đưa vào đôn.”

“Anh cả, em……

“Đừng gọi tôi anh cả, tôi chỉ có một em gái, nhưng không phải cô, lập tức cút khỏi nhà chúng ta, nhà chúng ta không nuôi sói mắt trắng.” Có Ức Sầm thái độ kiên quyết, vẻ mặt như hận không thể xé xác Cố An An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.