Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 586: Có thể chém gió sao?



Lam Hân nhìn Lý Nghệ Na, ôn hòa cười, “Bác, sau này còn có cơ hội, cháu đã xem qua thiết kế của bác, rất tuyệt.

Tất cả linh cảm và kinh nghiệm trước đây của bác đều ở trong những cuốn sách đã xuất bản, dạy cho cháu rất nhiều thứ.”

Lý Nghệ Na từ ái nhìn cô, đứa nhỏ này rất nỗ lực, bà vui mừng cười nói: “Lam Lam, nỗ lực học tập, vĩnh viễn cũng không bị xã hội này đào thải.”

Lam Hân cười cười, không nói gì, sống ở thế giới này, mỗi ngày đều phải cố gắng, mới không bị đào thải.

Cô vẫn luôn hiểu đạo lý này, cũng nỗ lực hét mình.

Lam Hân rất chờ mong, sẽ mang lại cho bản thân nhiều thành công bắt ngờ, đâu mới là giới hạn?Tiềm năng của cô rôt cuộc có bao nhiêu?

Lý Nghệ Na: “Lam Lam, giám đốc Lục, đi, chúng ta cùng ăn cơm trưa, Người tổ chức đã sắp xếp một bữa tiệc buffet, hiện tại mọi người cùng qua đó đi.”

Lam Hân nhìn Lý Nghệ Na, nói: “Bác, đồ ăn buffet nhất định rất phong phú.” Cô tuy rằng ăn không được nhiều, nhưng cũng là tín đồ ăn uống.

Lý Nghệ Na cười nói: “Lam Lam, yên tâm, sẽ có món cháu thích ăn, đi thôi!”

Lục Hạo Thành vừa thấy, có chút không vui, anh muốn đưa Lam Lam đi ăn món ngon hơn.

Lam Hân đi vài bước, phát hiện Lục Hạo Thành chưa đi cùng, cô quay đầu lại nhìn anh: “Lục Hạo Thành, anh không đi chung sao?”

Lục Hạo Thành chỉ có thể đi theo, anh có thể không đi sao?

Đáy lòng lại cảm thán, yêu đương sao lại khó như vậy?

Thật hối hận không mang Mộc Tử Hoành đến đây, tên đó rất có mắt nhìn.

Nhất định sẽ sắp xếp thời gian cho anh và Lam Lam ở riêng.

Lục Hạo Thành đút một tay vào túi quần, khí chất cao quý.

tự nhiên bộc lộ, thu hút sự chú ý của mọi người.

Lam Hân liếc mắt nhìn những cô gái xung quanh Lục Hạo Thành, bất giác lắc đầu, Lục Hạo Thành luôn tỏa sức hút riêng.

Lam Hân đã nhắn tin cho Nhạc Cần Hi.

“Cẩn Hi, em đi ăn tiệc buffet, anh chú ý thân thể, đừng bỏ bữa.”

@ ánh mặt trời ấm áp của tôi: “Lam Lam, vậy mà em đi một mình, không đợi anh.”

@ Người đẹp muốn làm giàu: “Cần Hi, lúc nãy thấy anh bận rộn như vậy, anh chắc chắn có thời gian đi ăn cơm với em sao?”

@ ánh mặt trời ấm áp của tôi: “Khóc khóc khóc! Lam Lam, ăn nhiều một chút, nhưng cũng đừng cố quá, em không cần trả tiền, không cần ăn để thu lại vốn.”

Lam Hân cạn lời!!



Có thể đừng nói như vậy không?

Đối người nghèo như cô mà nói, đi ăn buffet, có thể ăn hoàn vốn, đó đều là……

@ Người đẹp muốn làm giàu: “Nhạc Cần Hi, anh cũng biết chém gió sao?”

@ ánh mặt trời ấm áp của tôi: “Ôi! Cô nhóc, anh không biết chém gió thì trên thế giới cũng không ai biết.”

@ Người đẹp muốn làm giàu: “Được, vậy anh đến góc tường mà hóng gió đi, em đi thưởng thức đồ ngon trước.”

Lam Hân gửi xong tin nhắn thì cất điện thoại trở lại túi.

Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn hai người nhắn tin trao đổi, đáy lòng vô cùng khó chịu.

Đi được hai mươi phút, ba người tiền nhà ăn sang trọng.

Người ở trong, đều là những người có vị không nhỏ, ăn mặc quần áo thời thượng, chỉ đơn giản là một bữa tiệc thị giác.

Lam Hân vừa thấy cảnh như vậy, giá tiền của những bộ trang phục ùn ùn xuất hiện trong đầu.

Trẻ trung và xinh đẹp, quyên rũ trưởng thành, phong cách nữ hoàng, còn gây sóc hơn cả trình diễn thời trang.

Lục Hạo Thành tìm được vị trí để ba người ngồi xuống, Lục Hạo Thành thản nhiên hỏi: “Lam Lam, em muốn ăn gì gì?”

Lam Hân cười nói: “Lục Hạo Thành, em muốn ăn tôm.”

“Anh lấy cho em.” Lục Hạo Thành nói xong liền đứng dậy đi.

Lam Hân: “Chúng ta cùng đi.”

Lý Nghệ Na nhìn nhìn hai người: “Hai người đi đi, ta tự lấy phần mình.”

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, sắc mặt tốt hơn vài phần.

Cùng Lam Hân đi về phía bên kia, Lam Hân vừa vào chỗ đông người lập tức khiến mọi người chú ý, vóc dáng cao gầy, có gu ăn mặc, cảm giác sáng bừng, khiến ánh mắt mọi người không tự chủ được mà dõi theo.

“Cô gái kia là ai? Rất được.” Trong đám người, có một gã bề ngoài đẹp trai, trong tay cầm ly rượu vang, đang đứng cùng hai người khác.

Trong đó một gã trung niên tao nhã cười nói: “Bên cạnh người ta đã có bạch mã hoàng tử, cậu đến chậm rồi.”

Có An An lấy đồ ăn trở về, vừa lúc nghe được lời của hai gã, nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua Lam Hân cùng Lục Hạo Thành.

Phát hiện ánh mắt rất nhiều người đều dõi theo Lam Hân, trong nháy mắt, Lam Hân trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.

Đáy mắt xẹt qua một tia ghen tị, khóe miệng lại cười tà ác, Lam Hân, tôi đã chuẩn bị trò hay cho cô, ngày mai, cô cứ chờ xem.

Người của cô sắp xếp đổ vỡ, thiết kế của cô còn giá trị bao nhiêu tiền chứ?



“Cố An An, cô bày ra ánh mắt ác độc như vậy, lại muốn đối phó ai đây?”

Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói châm chọc, Cố An An lập tức thu liễm cảm xúc, quay đầu lại Cố Ức Sằm một thân tây trang, khí chất nỏi bật.

Cô ta dịu dàng cười: “Anh cả, anh nói gì vậy chứ? Sao em nghe không hiểu.”

Cố Ức Sầm hiện tại rất hận cô ta, sẽ tiếp tục căm ghét, không được, cô ta phải làm gì đó để Có Ức Sầm thay đổi thái độ đối với mình.

Cố Ức Sầm cười lạnh “Cố An An, đừng để tôi nắm được nhược điểm, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Anh ngu ngốc, mới có thể để cô ta lợi dụng, hại em gái ruột của mình, hiện tại, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Người phụ nữ này, ánh mắt dài xếch, tim cũng đen.

ĐPAhh Sổ ” Cố An An ra vẻ bắt đắc dĩ, “Từ nhỏ đến lớn em là người thế nào anh không biết sao? Sao có thể làm ra chuyện gì hại người chứ?”

“Hừ!” Có Ức Sầm hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.

Trực tiếp cần ly rượu trong tay rời đi.

Cố An An nhìn bóng lưng anh, ánh mắt trở nên quỷ dị.

Cố Ức Sầm, thật là…

Từ khi bị anh nhìn thấy tin nhắn cô ta và Lục Hạo Khải trao đổi, cô ta luôn phải sống khổ sở lo sợ.

“An An, làm gì vậy?” Tần Ninh Trăn ở cách đó không xa gọi tới.

Có An An vội quay đầu lại, cười nói: “Mẹ, con qua đây.”

Có An An tao nhã bước qua, ba người đàn ông sau lưng cô ta vẫn đang bàn luận về vẻ đẹp của Lam Hân.

Có An An liếc nhìn chính mình, hôm nay mặc bộ lễ phục màu trắng, thoạt nhìn thuần khiết như một đóa sen trắng trong nhà kính, nhẹ nhàng và tao nhã. động lòng người.

Nhưng lại không ai chú ý tới cô ta, hôm nay mình đã mặc nhằm rồi.

Vẫn nên mặc một chiếc váy đỏ, như vậy mới có thể khiến cho người khác chú ý.

Cố An An vẻ mặt u oán trở về đi, bỗng nhiên phát hiện, Lục Hạo Khải không thấy nữa.

Chết tiệt, Lục Hạo Khải, lại đi tán gái sao?

Vừa mới bước vào đây, đôi mắt đào hoa của hắn đã không ngừng tìm kiếm mục tiêu.

Quả thực là đàn ông cặn bã tiêu chuẩn, ở trước mặt vợ mình, còn muôn đi chăn rau.

Cố An An khó thở, không quay về chỗ ngồi mà đi tìm Lục Hạo Khải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.